Tuệ Nhi vừa mở cửa bước ra, một xô nước từ đâu rớt xuống ập thẳng lên người cô ướt sủng. Tuệ Nhi lặng im đứng đó, người cô run lên cầm cập, các viên đá nhỏ rơi vào trong áo trượt dài trên làn da trắng của cô lạnh toát. Tiếng vỗ tay dội vào, một đám học sinh nam có nữ có, mang bộ mặt hết sức trơ trẽn tiến về phía Tuệ Nhi, giọng điệu bỡn cợt.
- Thấy sao hả? Đủ để mày tỉnh táo chưa? Đã nhận ra thân phận mình ở đâu chưa?
- Mày còn dám nhìn, dẹp ngay cái ánh mắt dơ bẩn đó của mày đi, cóc ghẻ mà cứ ngỡ mình là thiên nga. _ Một người trong đám tán mạnh vào mặt cô, cái tát như trời giáng khiến cô choáng váng.
Cả thân thể như sắp ngã xuống nền đất lạnh giá liền bị giật phắt dậy, họ nắm lấy áo cô kéo lên, tay liên tục chỉ trỏ vào đầu cô mà mắng chửi. Nguyên nhân không gì khác ngoài việc phải làm bài kiểm tra đột xuất trong môn hoá vừa nãy. Họ đổ hết mọi trách nhiệm lên người Tuệ Nhi, nếu Tuệ Nhi lên làm bài sẽ không khiến cô giáo tức giận, nếu Tuệ Nhi lên làm bài thì họ không phải nhận lấy con số không ác nghiệt đó. Nhưng họ lại quá mù quáng, đổ lỗi cho người khác mà quên rằng chính bản thân họ mới là người có lỗi, giá như họ hành tử tế thì đã chẳng phải sợ kiểm tra hay bài khó. Không đủ can đảm để nhận lỗi, không đủ thông minh để nhận ra điều đó thì cách tốt nhất là gán cho người khác.
- Quay đi.
Cô nữ sinh buông áo Tuệ Nhi ra, ném điện thoại ra phía sau cho bọn con trai. Nhận lấy cái iphone như nhận quà từ trên trời ban xuống, chúng cười nham nhở, cả lợi cả răng đều trưng ra cho thiên hạ xem, liếm mép, nuốt nước bọt ừng ực đủ trò biến thái.
- Rồi rồi chuẩn bị đi, chuẩn bị đi...
- Triễn thôi...
Câu vừa dứt, một đám hơn chục người tụm lại xé áo Tuệ Nhi ra. Mặc cho cô có la hét, có kháng cự.
- Buông tôi ra... các người muốn làm gì... đừng mà... không được...
Roẹt Một bên tay áo bị xé rách không thương tiếc, cô hốt hoảng ôm lấy thân thể của mình, co rút người lại. Nhìn bộ dạng lúc này của cô bọn chúng ôm bụng cười hả hê. Dừng lại một chút như nghỉ ngơi lấy sức để chuẩn bị cho một trận tra tấn khác. Chúng nắm tóc cô lôi về phía bồn nước được bơm đầy, nhấn đầu cô vào, ngoi lên ngụp xuống như cách mà người ta sơ chế mực trước khi xào nấu. Tuệ Nhi đã cố nhịn vì cô không có tâm trạng đôi co, cứ nghĩ một lúc thì họ sẽ thôi nhưng càng ngày càng quá đáng. Cái gì cũng có giới hạn của nó, cô chụp tay ả bẻ ngược ra sau, cắn mạnh vào.
- Con chó, mày điên rồi à... Áaaaa...
Cô buông tay đẩy ả về phía cửa. Xoảng... mảnh kính trên cửa vỡ ra rơi xuống sàn khiến cả bọn dừng lại hành động đang làm. Thừa cơ hội, Tuệ Nhi nhặt vội một mảnh vỡ lên, cầm chặt trong tay chỉ về phía họ. Máu ướt đẫm tay cô, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khác với khi nãy, lúc này cô thật đáng sợ, không ai dám đến gần cô, từ từ lùi dần về phía sau.
- Tuệ Nhi... cậu bình tĩnh đi... tụi này chỉ giỡn thôi mà...
- Phải đó... cậu xem này... video cũng xoá rồi...
Tính khí hùng hổ khi nãy không cánh mà bay đi mất, giờ đây trên gương mặt họ chỉ toàn nỗi hoang mang tột độ, cắt không còn một hột máu. Đưa điện thoại lên, lướt qua lướt lại trên màn hình. Một phía gây sự chú ý, bên còn lại tiếp cận cô nhưng bất thành. Một đường rạch dài trên tay nam sinh đau rát khiến cả đám rợn người hét toáng, dẫm lên nhau mà bỏ chạy.
Đùa giỡn sao? Mua vui cho bản thân mà chà đạp người khác không thương tiếc mà gọi là đùa giỡn sao? Tuệ Nhi ném mảnh kính xuống, lê từng bước nặng trĩu ra khỏi nơi sặc mùi máu tanh đó.
- Chủ tịch, phu nhân ra rồi ạ!
Anh đưa cặp mắt sắc lạnh hướng ra phía cửa sổ. Cô như một cái xác không hồn lửng thửng lướt qua anh như không nhìn thấy, chẳng biết cô đã gặp phải chuyện gì, cảm giác lo lắng trổi dậy nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi.
- Đi theo.
Tài xế gật đầu, chậm rãi chạy theo phía sau cô, lâu lâu lại quan sát sắc mặt người ngồi sau qua gương chiếu hậu. Có lo lắng nhưng sao không nói ra? Tình yêu của người giàu có thật khó hiểu, chẳng giống kẻ nghèo như anh, chỉ thành thật một lời tỏ tình rồi đến cầu hôn, hiện tại anh đã có một gia đình hạnh phúc, một vợ hai con, tuy không có bào ngư vi cá nhưng cuộc sống lại tràn ngập tiếng cười, có cho tiền kêu anh bán nó anh cũng không bằng lòng, anh lẳng lặng lắc đầu.
Trên con đường lớn, trông cô thật cô đơn, cô đơn đến đáng thương. Ông trời bất chợt đổ cơn mưa, người người vội vã, xe cộ tấp nập, duy chỉ có cô vẫn duy trì tốc độ cũ, cô bước đi một cách vô thức những bước chân mệt mỏi đau khổ nặng nề.
- Chủ tịch, trời mưa rồi, có nên...
- Không cần.
Jackson vẫn dán mắt vào màn hình laptop, một chút biểu cảm cũng không có trên mạt anh. Lời bị cắt ngang khiến tài xế không dám nói thêm gì. Cứ thế mà một tiếng đã trôi qua, chiếc xe sang trọng nhích từng chút từng chút theo sau một cô gái.
- Em bị thương rồi, có cần anh giúp không? Ăn mặc gợi cảm như này là muốn câu dẫn anh sao?
Hai kẻ lạ mặt loạng choạng bước đến chỗ cô, nhìn mồi có lẽ là đã say. Chúng sờ người Tuệ Nhi nở nụ cười dâm đãng. Cô hất tay họ ra rồi tiếp tục bước đi nhưng đâu dễ dàng như thế. Chúng kéo cô đẩy mạnh vào tường, bắt đầu có những hành động sàm sở cô, chiếc áo sơ mi trắng như có như không bị chúng kéo mạnh xuống làm hàng nút đứt gần hết. Hắn cô hôn cô nhưng bất thành, rồi hắn bắt đầu hôn xuống người cô.
- Đừng mà... Buông tôi ra...
- Yên nào, ngoan anh thương...
Cô vẫn chống cự không khuất phục, còn một cước đá vào hạ bộ của hắn. Đồng bọn hắn điên tiết lên tát mạnh vào mặt cô.
- Con khốn, mày còn dám la...
Từng lời từng chữ hắn ta nói, Tuệ Nhi lại nhận thêm một cái tát.
Click... Click... Bang... Bang, hai viên đạn ghim thẳng vào đầu của hai kẻ dâm tặc ấy, chúng ngã xuống, chết tức tưởi chưa kịp nhắm mắt. Anh bế cô lên, khoác áo lên người cô. Quay lại liếc nhìn tất cả những kẻ đó, nhìn thứ chất lỏng đỏ tươi hoà vào dòng nước chảy xuống cống mà anh thấy hả hê.
- Cho người đến xử lý, còn nữa cho người điều tra chuyện ở trường của phu nhân.
- Dạ vâng.
Tính ra đây không phải là lần đầu nhìn thấy, hai kẻ đó chết là đáng nhưng vị tài xế này không khỏi lạnh sống lưng. Không cần nghĩ cũng biết những người dám đắc tội với Jackson chắc chắn không có được kết quả tốt đẹp, tất cả bọn họ sẽ đều phải trả giá, nếm trải gấp ngàn lần những gì họ đã gây.
Về đến nhà, anh bế cô đặt lên giường, gọi Minh Hạo đến khám cho cô, rồi anh ra ngoài gọi cho ai đó, mắt vẫn hằn lên tia máu đầy đáng sợ.
- Tìm ra chưa?
Rồi, chỉ là bọn tôm tép, vì ganh tị nên làm càn, cậu muốn xử lý thế nào?
- Tùy cậu, đừng để tôi nhìn thấy chút tung tích nào liên quan đến chúng.
Được, theo ý cậu
Cúp điện thoại, anh đi vào phòng, vừa vặn Minh Hạo cũng khám xong. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Minh Hạo không đợi Jackson đến gần đã lên tiếng giải bày trước.
- Chỉ là hoảng sợ quá nên ngất đi thôi, để em ấy ngủ một lúc sẽ ổn thôi... Nhưng anh phải nhắc nhở cậu, có làm gì cũng đừng quá trớn, có không biết trân trọng đên lúc mất đi có muốn bù đắp cũng không kịp nữa đâu.
Sắc mặt Jackson tối sầm lại, anh phủ nhận lời nói của Minh Hạo, cáu gắt cho rằng Minh Hạo nói xằng bậy. Minh Hạo không nói gì, cầm hòm thuốc bước ra cửa, đi ngang qua vỗ vai Jackson.
- Dĩ Hiên, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ anh không hiểu cậu... Lý do tại sao cậu lại lo lắng hốt hoảng khi em ấy bị thương? Còn cho người xử lý hết đám cặn bả dám làm tổn hại đến em ấy. Cậu kết hôn với em ấy đâu chỉ đơn giản vì một bản hợp đồng... Anh nói ít cậu hiểu nhiều, đừng để bản thân sau này phải hối hận.
Minh Hạo đi rồi, Jackson vẫn đứng đó trầm tư suy nghĩ, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn người con gái trước mặt rồi như có một thứ gì đó thúc đẩy anh làm anh vô thức cúi xuống, khi môi sắp chạm vào nhau thì anh bất chợt sựt tỉnh, vội vàng ngẩng dậy. Anh cố dặn lòng quên đi cảm xúc kì lạ này, ép mình phải gói gọn tất cả trong một chữ hận. Anh nắm chặt tay thành quyền, bước chân gấp rút đi vào phòng tắm, anh tát nước lên mặt mình, anh dùng nước lạnh để bản thân tỉnh táo trở lại, dùng lý do ngu xuẩn để che giấu sự thật. Chỉ vì ghét kẻ nào đụng vào đồ của anh... chỉ thế thôi... Anh hít một hơi sâu, lau khô mặt mày rồi bước ra ngoài. Không biết cô đang mơ thấy gì mà dáng vẻ rất khó coi, mồ hôi lấm tấm đầy trán, nói mớ toàn những chuyện kì lạ. Anh cau mày, chạm nhẹ vào người cô. Cảm giác được có sự đụng chạm, cô mở toang mắt, bật dậy, đẩy anh ra xa, ôm chặt lấy mền.
- Đừng mà... đừng đến gần tôi... buông tôi ra...
Anh cứ nghĩ cô hành động lạ như vậy là do vẫn còn hoảng sợ, anh tiến gần đến, ôm lấy cô mà vỗ về nhưng chưa đụng được vào cô lại bị cô từ chối, cô nói một câu khiến tim anh giật thót đau nhói.
- Đừng đụng vào tôi... tôi... tôi dơ bẩn lắm... tôi bị người khác cưỡng bức rồi... không xứng với anh nữa đâu... dơ bẩn lắm...
Cô bước xuống giường, chạy lại ngồi bó gối ở gốc phòng, liên tục lắc đầu, hóc mắt khô khóc lộ rõ vẻ tự trách. Lý trí bảo anh phải cứng rắn lên, mọi thứ chỉ là ác giả ác báo thôi, bỏ mặt cô ta nhưng sao anh không làm được bản thân lại đến bên cô tự bao giờ. Anh ôm thân ảnh bé nhỏ ấy vào lòng, chưa bao giờ anh muốn bảo vệ, muốn che chở cho ai đó như lúc này, tay anh vỗ nhẹ lưng cô mặc cho cô vẫn cố đẩy anh ra.
- Tuệ Nhi ngoan, đừng sợ có anh ở đây rồi, hắn ta chưa làm gì em hết, em vẫn là của anh, tất cả đều là của anh, em không dơ bẩn... Ngoan đừng sợ...
Trong vòng tay ấm áp của anh, cô dần thả lỏng, khóc nức nở, bao uất ức, sợ hãi đều được bộc lộ tại thời khắc đó. Cô nắm chặt lấy áo anh như lúc nhỏ, khi bị ăn hiếp hay có chuyện buồn cô đều có thể thoải mái thể hiện trước mặt anh không cần giấu diếm, mệt rồi cũng có thể vô âu vô lo ngủ trên vai anh. Jackson bế cô lên giường, kéo chăn, ôm lấy cô mà ngủ.
-----------------------
- M?
Ô... con trai còn nhớ ta sao? Ta cứ tưởng lấy vợ rồi liền quên mất người cha già này chứ?
- Vào vấn đề chính.
Anh dùng sự lạnh lùng, lời nói không chút cảm xúc đáp lại lời trêu đùa của ông. Hiểu tính khí nóng nảy này, ông cũng không có chút hứng thú tiếp tục cuộc vui, đẩy người đẹp trong lòng ra, xoa xoa thái dương.
Chẳng có gì, chỉ muốn hỏi xem tình hình con dâu ta thế nào thôi
Nghe đến đây, anh dời tầm nhìn từ tập hồ sơ lên màn hình lớn, đôi con ngươi màu hổ phách có chút kì lạ.
Đừng kích động, ta chỉ muốn nhắc con, cuộc chơi còn dài liệu mà dùng
- Tôi có chuyện muốn hỏi ông.
Anh đột nhiên im lặng, đầu dây bên kia cũng không có tiếng trả lời như đang chờ hồi âm. Bất chợt anh lại nói không có gì, rồi tắt máy khiến M có chút nghi ngờ, đề phòng như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.