Hàng chân mày kiếm cau lại tỏ vẻ khó chịu, tài liệu anh nhờ Minh Hạo điều tra về chị của Tuệ Nhi chỉ vỏn vẹn có hai tờ giấy mỏng với vài dòng chữ đơn giản. Lật qua lật lại chưa đầy ba phút đã đọc xong. Đôi con ngươi xinh đẹp rời khỏi đoạn thông tin ngắn gọn đó dừng lại trên người con trai đang nhàn nhã uống trà trên sofa. Minh Hạo biết tầm mắt của Jackson đang hướng về mình nhưng điều đó không làm anh nao núng, chẳng vội vã anh nâng tách nhấp một ngụm. Trà ngon! Không kiềm lòng được trước mùi vị đặc biệt anh liền cất lời tán dương. Sự kiên nhẫn là có giới hạn, vẻ khó chịu ngày một hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Jackson. Dựa vào biểu tình của anh hiện tại người ngoài cũng đoán được tâm tình anh không tốt, ấy vậy mà vị bác sĩ tài giỏi của chúng ta lại cứ thích làm những hành động trêu ngươi anh, thật hết nói nổi mà.
- Cái chết của Lâm tiểu thư vốn rất kì lạ, thông tin tra được không nhiều cũng chẳng có gì là lạ.
Giọng nói lẫn phong thái của Minh Hạo trở nên nghiêm túc đến lạ, anh kể sơ lược về những gì anh điều tra được về Mộng Tiêu. Cô tự vẫn không phải là do áp lực học tập hay vấn đề về cuộc sống như mọi người biết mà là bị người khác cưỡng bức. Sự thật này ngoại trừ nạn nhân là Mộng Tiêu và kẻ thủ ác thì không có kẻ thứ ba, thậm chí đến Lâm gia cũng không hay biết. Cưỡng bức trẻ dưới mười tám tuổi chính là vi phạm pháp luật nhưng vì Mộng Tiêu đã lựa chọn chôn vùi cái kí ức nhục nhã ấy nên đến hiện tại kẻ tội đồ đó vẫn sống một cách bình thản ung dung không chịu một chút mảy may sứt mẻ gì.
Bằng gốc độ của người ngoài nhìn vào, ai cũng sẽ thấy rằng quyết định của Mộng Tiêu là sự ích kỷ của bản thân cô, cô dùng cái chết để chấm dứt mọi chuyện nhưng cô đã quên mất những người thật sự yêu thương cô. Có lẽ cô sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này nhưng còn những người ở lại, họ sẽ ra sao đối với sự mất mát lớn lao này. Chết là xong, cô thanh thản nhưng họ thì không, không phải là điều chắc chắn nhưng có thể họ sẽ phải sống trong nổi vằn vặt của bản thân cả phần đời còn lại.
Siêu nhân chưa chắc đã có thể kiểm soát được mọi điều trong cuộc sống huống hồ gì chúng ta lại chẳng phải siêu nhân và một điều hiển nhiên là đối với những việc làm tốt thì ít ai biết đến nhưng đối với những lỗi lầm của chúng ta họ lại ghi nhớ rất kĩ càng. Một cô bé mười sáu tuổi, một độ tuổi có thể được xem là đẹp nhất nhì trong tuổi thanh xuân, với biết bao hoài bảo, bao ước mơ, bao cảm xúc chưa từng được trải qua, bao lời yêu chưa thốt lên thành lời... tất cả sự tươi đẹp đó phụt một cái đều tan biến, phủ lên cô gái bé nhỏ một màu đen tối, không còn ước mơ, không còn bất cứ thứ gì. Có người bảo rằng phải nói lên chứ vì sự thật luôn đúng nhưng họ lại quên rằng cuộc sống vốn không công bằng, chỉ vì đồng tiền mà luật pháp đôi khi có thể bẻ thẳng thành cong, bẻ sai thành đúng. Thử hỏi nếu điều đó xảy ra, có phải người chịu tổn thương nhiều nhất chính là người trong cuộc hay không? Mộng Tiêu và cả gia đình của cô sẽ phải sống như thế nào với cái miệng đời đây? Hi vọng mọi chuyện sẽ trôi qua như cách mà hoa anh đào rơi. 5cm/s, một tốc độ không nhanh cũng không chậm nhưng đủ để người ta ghi nhớ suốt cuộc đời. Hi vọng đau thương sẽ thôi khắc khoải. Hi vọng bình yên ở trong lòng người. Và có lẽ hi vọng là thứ duy nhất cô có thể gửi đến mọi người.
Cô không sai, gia đình cô lại càng không sai, sai chính là sự độc ác trong mỗi con người chúng ta...
- Trong quá trình tìm hiểu, anh phát hiện được vài điểm khả nghi, nó không đơn giản là một vụ trả thù đơn thuần trong làm ăn kinh doanh mà dường như là một âm mưu đen tối được sắp đặt từ trước... Tất cả thông tin đều bị chặn lại, phải là người trong giới mới có thể moi ra được, tuy nhiên chỉ có thể biết được vài chuyện ở vòng ngoài, còn trọng tâm thì không...
Ngón tay thon dài của Minh Hạo lướt nhanh trên bàn phím, cạch, enter chính là phím cuối cùng kết thúc cho một chuỗi dài kí tự.
- Trang web mật, anh đã thử nhiều cách để bẻ khóa nhưng không thành công. Thêm một chuyện nữa, kí hiệu này... anh thấy rất quen nhưng không nhớ ra được.
Minh Hạo đưa máy laptop cho Jackson xem. Nhìn kí hiệu một con phượng hoàng lửa bị mũi tên bắn xuyên tim, anh càng nhíu mày thêm lợi hại, từng đường gân xanh nổi rõ lên hai bên thái dương. Giọng lạnh buốt khiến người bên cạnh nếu không phải cao thủ có lẽ đã chết từ lâu.
- Chuyện còn lại để tôi xử lý.
- Cậu biết cách đăng nhập? Hay chính xác là cậu đã biết ai là kẻ đó?
- Xong việc rồi, anh có thể đi, không tiễn.
Jackson gập máy lại đẩy vào người Minh Hạo, hai tờ thông tin về Mộng Tiêu không một chút thương tiếc được ném thẳng vào thùng rác tái chế. Anh tiếp tục công việc dang dở.
- Assss, cái thằng này... _ Minh Hạo đưa tay vò đầu bức tóc mình, tức đến muốn điên lên nhưng không thể làm gì được Jackson.
Thì ra giá trị của anh cũng chỉ có thế, được người ta trọng dụng khi nhờ vả, lợi dụng xong rồi một cước đá anh ra xa xem như không quen biết. Minh Hạo tủi thân, bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng.
Tiếng cửa phòng vừa đóng lại, tiếng điện thoại đúng lúc reo lên.
_______________________
- Cuối cùng thì tôi đã làm sai cái gì?
Anh nhìn cô, rõ ràng là đang run sợ trước anh những vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, thật chướng mắt. Đáng giận hơn khi cô hỏi anh bản thân đã làm sai chuyện gì. Cô không những sai mà cả gia đình cô đều sai. Tội của họ một lời sao nói hết.
- Cô còn hỏi? Vừa rồi ở tiệc cưới, cô muốn làm gì? Trước mặt bao nhiêu người cô lại không chút e dè liếc mắt đưa tình với Thiên Bảo, cô lẳng lơ ra sao tôi không cần biết nhưng ít ra xin cô chừa cho tôi chút mặt mũi. _ Anh chỉ vào mặt cô cười khinh bỉ, cất bước đi vào nhà.
Anh nói vậy là có ý gì chứ, cô như thế khi nào sao bản thân cô lại không biết. Anh ghen tuông hay uống say mất lý trí cũng không nên nói chuyện vô lý thế chứ. Đổ oan cho người khác tuy không có tội trên mặt pháp luật nhưng lại là có lỗi với người đó. Tuệ Nhi đuổi theo sau lưng anh, kéo tay anh lại. Cô vừa đụng vào đã khiến anh kinh tởm, anh hất mạnh tay đẩy cô vào tường, bóp mạnh cằm cô nâng lên.
- Tôi nói không rõ ràng sao? Loại phụ nữ như cô tôi đã gặp nhiều, không những không biết lượng sức mình, ngược lại còn câu dẫn đàn ông trước mặt bao nhiêu người, thật sự là đĩa đu chân hạc, cô cũng không nhìn xem chính mình là đức hạnh gì?
Anh đã bước chân vào đời ngần ấy năm, nắm trong tây quyền thế hùng mạnh, không có chuyện gì mà anh nhìn sai được. Anh biết cô không có làm sai, anh biết Thiên Bảo thích cô nhưng tình cảm đó chỉ xuất phát từ một phía nhưng cứ nhớ đến cô muốn tiếp rượu cùng Thiên Bảo đồng nghĩa với việc tiếp nhận anh ta, anh lại phủ nhận sự thật mà bản thân biết rõ, quyết định không tin cô, làm đau cô.
- Nói đủ chưa? _ Cô đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh.
Đủ? Thế nào là đủ? Cô làm biết bao chuyện đê tiện như vậy, chuyện xưa chuyện nay anh cách nào nói đủ đây? Anh vỗ tay đi đến trước mặt cô, cười lớn, khắp nhà chỉ văng vẳng tiếng cười của anh thật đáng sợ. Cô không muốn đôi co qua lại, tiếp tục cũng chỉ nhận lại những lời nhục mạ cay nghiệt của anh thôi. Chuyện muốn biết thì không có nhưng chuyện đau lòng thì có thừa. Tuệ Nhi đẩy anh ra, tránh sang chỗ khác. Bất ngờ tay cô bị anh nắm chặt lại, còn chưa kịp phản ứng, anh đã bổ nhào đến xô mạnh cô xuống sofa.
- Đau quá! Anh điên rồi sao? _ Cô nhăn mặt khó chịu, chống cự lại anh.
- Điên sao? Hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi có thể điên cuồng đến mức nào.
Nói rồi anh cúi đầu cắn một cái mạnh vào bả vai cô đến nỗi bật cả máu. Dùng cách thức tàn bạo trút bỏ đồ trên người cô. Lại một lần nữa, anh bá đạo muốn cô, hơn nữa lại là trên sofa, động tác cường ngạnh khiến cô không thoải mái. Hôm nay là đêm tân hôn của cô, không phải các cô gái sau khi lấy chồng sẽ được nghe những lời âu yếm, được yêu thương hay sao? Sao điều đó không đến với cô? Huống chi nghĩ đến những lời anh nói ban nãy trong lòng cô không khỏi đau xót. Cuối cùng thì anh xem cô là thứ gì chứ, công cụ để mua vui, hàng hoá mua bán hay là cái gì? Đây rõ ràng là đang làm nhục cô. Sức lực nhỏ bé nên dù làm thế nào cũng không thể đẩy anh ra, chỉ có thể tùy ý để anh phát tiết mà thôi. Cứ như vậy, cả thân thể lẫn tâm hồn bị tra tấn đến mệt mỏi. Sau khi thoã mãn, anh đứng dậy, một cái cũng không nhìn cô, cất bước đi thẳng lên lầu. Bây giờ cô như một cái xác không hồn, ánh mắt nhìn trân trân vào trần nhà. Ngột ngạt thật! Giàu sang, quyền thế, nhà cao cửa rộng... nhưng sao trái tim cô lạnh lẽo quá. Biết sẽ chết nhưng vẫn cứ như con thiêu thân, lao vào lửa mặc cho có cháy thành tro tàn.
Suốt một đêm cô không thể chợp mắt được, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Cô gạt đi nước mắt động trên mi, vào bếp nấu vài món, dọn ra bàn, cô cẩn thận đậy lại, viết một mẫu giấy nhỏ để lại rồi rời đi. Khi ai đó làm bạn đau nước mắt của bạn sẽ chảy như một dòng sông, vậy hãy dựng lên một chiếc cầu và vượt qua dòng sông ấy. Mặc kệ anh muốn làm gì, cô cũng không thể bỏ cuộc vì cô còn một lời hứa chưa hoàn thành, không phải vì cô mà chính là vì anh.
- Tuệ Nhi, cùng đi ăn sáng với bọn mình nha!
Một đám học sinh kéo lại phía Tuệ Nhi khi cô vừa đến trường, thân thiết ôm lấy cánh tay cô. Tuệ Nhi tròn xoe hai mắt nhìn họ không hiểu răng tê gì. Chẳng phải mấy hôm trước còn móc này nọ cô sao, sao bây giờ khác quá... Dù là người, động vật hằng nhiệt có thể thích nghi với nhiều hoàn cảnh dễ dàng nhưng như này thực quá nhanh rồi, nhanh đến chóng mặt, có lẽ cô không thể theo kịp đâu.
- Buông ra, buông ra, làm cái gì mà mới sáng sớm đã ôm lấy bảo bối của người ta thế? Lại lên cơn điên à?
Doanh Doanh cùng Văn Nghĩa vừa đến trường, trông thấy một màn giả tạo mà cảm thấy buồn nôn. Một con thỏ trắng đáng thương bị kẹp giữa răng nanh của bọn cáo hung tàn, đáng thương thật. Cô đi tới kéo Tuệ Nhi đi, không quên để lại một câu cho bọn họ.
- Em ngầu thật đó, bà xã. _ Văn Nghĩa véo chóp mũi Doanh Doanh tấm tắc khen.
- Em mà... _ Cô tự cao vênh mặt lên, ôm lấy anh nũng nịu.
- Tôi chưa có chết.
Ừ ha quên mất, làm hơi lố. Doanh Doanh cười nham nhở quay lại phía Tuệ Nhi dỗ ngọt. Tuệ Nhi biết đây là tuyệt kĩ của nhỏ bạn thân yêu dấu, chưa bao giờ nó vô hiệu với cô nhưng hôm nay không như thế đâu, cô giả vờ lạnh lùng không quan tâm, đẩy Doanh Doanh về phía Văn Nghĩa, một mình đi trước. Khoé miệng cô cong lên nhưng không để hai người họ nhìn thấy.
- Tại anh hết đó.
Cô đá vào chân anh, đùng đùng nổi giận chạy theo Tuệ Nhi. Văn Nghĩa ôm chân nhảy cẩng lên, anh chỉ khen cô thôi chứ có làm gì đâu, kì này Tuệ Nhi hại anh thê thảm thật mà. Cô năn nỉ Tuệ Nhi, anh năn nỉ cô... đến bao giờ mới kết thúc đây.
- Tao thấy đáng thương cho vị chủ tịch của A&N quá hà... _ Một học sinh thở dài ngao ngán, chống cằm ca thán.
- Sao thế?
- Lấy nhầm một cô vợ chẳng ra gì, không phải đáng thương lắm sao? Tao cá chắc ngài ấy chưa biết được bộ mặt thật của con hồ ly đó nên mới đồng ý kết hôn với nó, chứ nếu so ra tao còn đáng giá hơn cái thứ bẩn thỉu đó. _ Cô ta hất tóc, cười đắc ý.
- Mày nói đúng đó, nó nghĩ nó là ai chứ? Để tao xem khi bị phát hiện rồi, thì nó sống thế nào?
Cả đám cười phá lên như được mùa. Những lời cay cú đó vô tình đều lọt vào tai của cả ba người, Tuệ Nhi không nói gì chỉ lặng lẽ cúi đầu, họ nói không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng, từ đầu đến cuối cô là người bị hại nhưng tại sao không ai hiểu điều đó, chưa có ai từng một lần đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ. Cô bất giác lùi về phía sau, nắm lấy tay Doanh Doanh.
- Các người có tư cách gì mà nói Tuệ Nhi hả? Còn dám nói bậy thì chuẩn bị tiền làm răng mới đi.
Văn Nghĩa đạp mạnh vào bàn học khiến nó vô tội vạ ngã ra đất, tiếng ồn khiến đám người đó quay mặt lại nhìn. Ạch! Không lẽ họ nghe hết rồi sao, ánh mắt hoang mang hiện rõ lên mồn một. Nói xấu người khác mà lại sợ bị nghe thấy đúng là hạ lưu, nhưng cũng đúng thôi vì sợ bị nghe thấy nên mới nói sau lưng người ta.
- Lúc cần giúp đỡ thì luôn đến tìm Tuệ Nhi, lợi dụng xong thì quay ra trở mặt, lương tâm các người bị chó tha mất rồi à?
Văn Nghĩa quét mắt nhìn hết thảy cả lớp, ai cũng im bặt, không dám hó hé, chẳng rủ mà đồng loạt kéo nhau đứa nào về chỗ nấy. Doanh Doanh nắm tay Tuệ Nhi đi về chỗ ngồi, cô khều vai anh, đưa ngón cái lên nhoẽn miệng cười. Người cô yêu quá giỏi rồi.
Suốt ngày hôm đó, Tuệ Nhi không thể tập trung nghe giảng bài được, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những đám mấy trắng ấy đến ngẩn ngơ.
- Được rồi, ai xung phong lên giải bài này?
Tiết cuối là môn hoá, giáo viên khó lại hay cho mấy bài hóc búa bắt cả lớp giải. Ai cũng ngồi cắn bút không dám nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, có ho cũng phải kiềm lại. Thường thì Tuệ Nhi sẽ cứu nguy cho mọi người nhưng hồn cô hiện đang không ở đây, chẳng biết tình hình hiện tại đang căng thẳng thế nào. Cô giáo bắt đầu trở nên khó chịu, cô gõ thước cạnh cạch xuống bàn, gằn giọng.
- Tôi hỏi lại lần nữa, trong số anh chị ai lên giải bài này?
Vẫn cứng đầu không một câu trả lời. Được, để xem đầu mấy người cứng hay ngòi bút của tôi cứng, cô giáo cầm phấn ghi vài đường trên bản.
- Cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm, lấy điểm 15 phút, đề bài có sẵn trên bảng.
Bắt đầu nhốn nháo cả lên, lần này ăn chắc trứng ngỗng, điểm hoá đã không được cao giờ còn bị o điểm chẳng phải đã tệ càng thêm tệ hay sao. Cả đám quay về phía Tuệ Nhi cầu cứu, nhưng cô chẳng quan tâm, vẫn úp mặt trên bàn nhìn ra cửa sổ, cho đến khi một học sinh gần đó khều nhẹ vai cô, cô mới giật mình hoàn hồn.
- Giúp tụi tui với.
Cô cũng chẳng nghĩ gì, họ cần thì cô giúp, cô định đi lên giải bài liền bị Văn Nghĩa nắm tay kéo lại chỗ ngồi.
- Mặc kệ họ, em quan tâm làm gì?
- Phải đó, đối với loại người lật mặt nhanh hơn lật bánh phải cứng rắn một chút, cho chừa cái tội nói bậy bạ.
Đúng là đồng vợ đồng chống tát biển đông cũng cạn. Hai người họ nằng nặc không cho Tuệ Nhi lên bảng làm bài. Mặc xác đám người đang cầu xin kia.
- Nhưng mày có biết làm không mà không cho tao lên giải?
- Ừ thì... không _ Doanh Doanh gãi đầu ngại ngùng trả lời, bất chợt cô cười như vừa nghiệm ra điều gì đó _ Đâu có sao, Văn Nghĩa chỉ tao làm là ok rồi.
Doanh Doanh vỗ lưng anh mạnh đến mức muốn thổ huyết. Sợ là chưa kịp cầm bút lên viết anh đã ngủm củ tỏi rồi.
- Xong hết chưa, tôi bắt đầu tính giờ làm bài.
Cô hoá đập mạnh thước xuống bàn, khoanh tay đứng quan sát cả lớp. Cả bọn im bặt, nắm chắc cái chết trong tay. Muốn viết mà chẳng biết viết gì, ngó đông ngó tây ai cũng như ai, ngồi trong lớp như ngồi trên đống lửa, bồn chồn khó chịu không thôi.
- Hết giờ.
Chưa bao giờ họ lại sợ hai chữ hết giờ đến thế, không nỡ buông bút cũng không nỡ nộp tờ giấy trắng chỉ võn vẹn có cái tên. Cô giáo vừa bước ra khỏi lớp, cả bọn liền quay lại móc méo Tuệ Nhi đủ điều. Thù dai, rắn độc, bao lời nói khó nghe đều buông ra chẳng chút dè chừng.
Mối quan hệ cộng sinh là sự hợp tác giữa hai sinh vật để duy trì mối liên kết mang lại lợi ích cho cả hai, thiết lập một hợp tác thực sự cùng có lợi. Đôi khi chúng liên kết chặt chẽ, tương tác với thế giới bên ngoài như một sinh vật duy nhất. Nhưng sao con người sao lại khác đến thế, ừ thì cũng là cộng sinh đấy nhưng chỉ một bên có lợi. Biết nghĩ cho mình nhưng không biết nghĩ cho người khác, nực cười hơn họ đối xử tệ với chúng ta nhưng lại khó chịu khi chúng ta làm điều tương tự với họ. Ác quỷ không hề được sinh ra mà là được tạo nên từ chính lòng tham vô đáy, sự ích kỷ của con người.
Văn Nghĩa đưa mắt nhìn họ, cả đám liền câm như hến, soạn đồ đạc bỏ về.
- Tuệ Nhi, tao với ông xã về trước nha, hôm nay có việc bận.
Tuệ Nhi gật đầu, đưa tay chào hai người họ. Doanh Doanh đi được một đoạn thì chạy ngược lại ôm lấy Tuệ Nhi, vỗ nhẹ lưng cô. Đôi lúc chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi, chỉ cần một người vẫn động viên mình khi cả thế giới quay lưng với mình cũng đủ rồi.
Tuệ Nhi vào nhà vệ sinh một lúc, vừa bước ra thì...