Yêu Và Hận

Chương 10: Chương 10: Kết hôn




Bức hình nằm trơ trội trên mặt đất lạnh giá xung quanh những mãnh kính vụn vỡ cũng như gia đình anh, đã chẳng còn gì cả. Vì một ai đó mà mất đi tất cả, mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cha mẹ người thân, mỗi ngày đều được vòng tay ấm áp ấy bao bọc nhưng chợt một ngày những điều đó không còn và mãi mãi cũng không có lại được, thử hỏi cảm giác lúc ấy như thế nào? Jackson nhìn vệt máu đã khô lại trên tay mình. Tim anh chợt nhói lên, nhưng nó chỉ chớp nhoáng như chuồn chuồn vờn nước. Anh không thể yêu cô, không thể yêu con gái của kẻ giết chết cha mẹ anh, không thể, ngàn vạn lần không thể. Đúng rồi, anh chỉ là đang thương hại cô thôi... đúng là như thế... Jackson cười lớn, cười không một mục đích, một nụ cười vô nghĩa. Trong căn nhà rộng lớn lạnh lẽo ấy, anh thật cô đơn, anh có tất cả mọi thứ, tiền tài danh vọng nhưng lại không có được sự ấm áp của một gia đình.

- Tuệ nhi à! Mày đẹp quá đi, đẹp chết người luôn đó... Tao có nên đi Thái một chuyến không ta?

Doanh Doanh vừa giúp Tuệ Nhi đeo trang sức vừa tấm tắc khen ngợi. Thậm chí cô còn muốn chuyển giới, đến phá hôn lễ đánh cướp cô dâu mới ghê chứ. Tuệ Nhi chỉ biết lắc đầu chịu thua, Doanh Doanh không ngờ lại có ý nghĩ táo bạo đó. Cô đang ngợp trong biển đường của Doanh Doanh, thiếu oxi trầm trọng chỉ mong ai đó đến cứu. Tiếng cửa vừa mở ra, vị cứu tinh có lẽ đã đến.

- Con gái mẹ chuẩn bị đến đâu rồi?... Ôi trời, con ai mà đẹp thế này? _ Bà Lâm vuốt mái tóc dài của cô, mắt cong lên thành hình bán nguyệt.

Là thật hay đùa đây, sao cả hai giống nhau thế. Nhưng biết làm thế nào hơn, họ chỉ đang cố thể hiện bản thân mình ổn thôi. Sắp phải xa một người con nuôi dạy suốt mười tám năm, sắp phải đưa con bạn chơi từ thởu nhỏ về nhà chồng đồng nghĩa với việc chia tay những cuộc vui, hỏi ai lại không buồn.

Chúng ta có thể dựa vào biểu cảm của một ai đó để phán đoán chính xác suy nghĩ, cảm xúc và tâm trạng của người đó. Nhưng cũng có lúc họ dùng nó như một chiếc mặt nạ để ngụy trang, che đi những gì bản thân không muốn thấy, giấu đi những thứ không muốn người khác biết. Nhưng dù có cố gắng đến mấy vẫn có những khoảnh khắc thoáng qua giúp chúng ta phân biệt được ranh giới của sự thật và giả dối. Và khi khoảnh khắc đó đến đừng vờ như không biết, mà hãy đối mặt với nó.

- Hai người không cần phải cố tỏ ra là mình ổn trong khi bản thân không hề ổn chút nào... Đừng che giấu cảm xúc khi ở trước mặt con được không? _ Tuệ Nhi nắm lấy tay hai người, cô mỉm cười dịu dàng.

Chỉ một câu nói đơn giản lại trưng bày ra được hết sự thật trong lòng họ, nụ cười trên môi họ cứng lại, những giọt lệ long lanh như pha lê rơi xuống. Đã kiềm chế lâu như vậy rồi mà...

- Đồ ác độc này, nhoè hết lớp trang điểm của người ta rồi này. _ Doanh Doanh đánh nhẹ vào vai Tuệ Nhi.

- Ôi trời, xấu thật đó. _ Tuệ Nhi nghiêng đầu chọc ghẹo Doanh Doanh.

Cả ba ôm lấy nhau, nước mắt tiếng cười hoà lẫn vào nhau, khung cảnh này đây thật không biết nên dùng từ gì để miêu tả, bởi nó quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người nhìn đau lòng.

Từ ngoài có tiếng người vọng vào thông báo đã đến giờ.

- Thôi được rồi, không khóc nữa, hôm nay là ngày vui mà... Doanh Doanh con ra bàn ngồi đi để ta đưa Tuệ Nhi cho ba nó. _ Bà Lâm lau vội nước mắt, giúp Doanh Doanh đánh lại lớp phấn bị lem.

Doanh Doanh gật đầu rồi rời đi, bà cầm tay con gái dẫn ra lễ đường giao cho chồng. Ông cầm tay cô khoác vào tay mình đi đến nơi có người con trai đang mong chờ cô. Bước trên thảm đỏ rải đầy hoa hồng, trong sự hân hoan của mọi người. Thời gian đúng là vô tình, như con thuyền trôi chẳng đợi chờ ai. Đứa con gái lớn lên từng ngày bên cạnh ông nay sắp phải xa ông rồi, dù là đàn ông nhưng ông vẫn cảm thấy không nỡ, khoé mắt phím hồng, ông nắm chặt tay cô hơn.

- Thi thoảng nhớ về thăm ba mẹ được chứ?

- Con sẽ về thăm mọi người mà. _ Cô lại cười, nếu cô cứ ngọt ngào bé nhỏ như vầy thì làm sao ông nỡ để cô đi đây.

Đến nơi ông đặt tay cô lên tay Jackson vỗ vỗ vai anh, căn dặn những chuyện được coi là thừa thãi nhưng lại vô cùng quan trọng đối với một người làm cha.

- Ta giao con bé cho con, nhớ phải chăm sóc nó cho tốt.

- Ba yên tâm con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt. (Đương nhiên tôi phải chăm sóc tốt con gái ông rồi) _ Anh cười thật giả tạo nhưng chẳng ai hay biết.

Anh nắm tay cô đi về phía cha xứ, thực hiện những nghi thức cần thiết. Các cô gái đều có giấc mộng làm công chúa, tựa như tường vi khoe sắc đỏ, tựa như cánh chim trên bầu trời, toả mùi hương tuyệt mỹ trở thành phiên bản quý giá nhất của chính mình. Nhưng không phải là thay đổi bản thân mà là tìm ra chính mình. Không cần cảm thấy sợ hãi bởi vì đã có tình yêu của người đó. Bạn vốn trở thành người con gái đẹp nhất trong cuộc đời của người đó rồi. Tuy hiện tại anh không nhớ cô, cuộc hôn nhân của cả hai chỉ là một bản hợp đồng nhưng cô vẫn tin tưởng vào một tương lai hạnh phúc.

Anh trao nhẫn cưới cho cô, một cặp nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo như một minh chứng cho sự vĩnh hằng. Nhẫn trong nhẫn nại, kiên nhẫn và nhẫn nhịn, trong hôn nhân có như thế mới có thể chuyển nguy thành an. Mặt khác nó cũng như một lưỡi dao trên tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt xuống, tâm cắt rồi thì người cũng chết, áp dụng chữ nhẫn để khoá chặt bạn đời của mình lại, cùng nhau vun đắp hạnh phúc.

- Được rồi, hai con có thể hôn nhau. _ Cha xứ gấp cuốn sách lại, mỉm cười nhìn hai người họ.

Jackson vén tấm vải voan mỏng lên. Anh như chết lặng trước hình ảnh của cô, Tuệ Nhi đang cười, ánh mắt cô nhìn anh như muốn nói hạnh phúc cả cuộc đời này đều trao cho anh, em trao thể xác cho anh, trao cả tâm hồn cho anh hi vọng anh sẽ trân trọng. Khoé miệng anh bất giác cong lên, khoảnh khắc này tuy anh không mong nó diễn ra một chút nào nhưng sao anh lại có cảm giác mình đã đợi chờ rất lâu. Anh cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Tuệ Nhi nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, một giọt nước mắt tràn ra rơi xuống. Cô sẽ không đau lòng vì chuyện quá khứ vì nó đã qua rồi, cô cũng không lo lắng cho tương lai vì nó vẫn chưa đến, quan trọng vẫn là hiện tại... Cô sẽ là cô dâu đẹp nhất hôm nay để có thể sánh đôi cùng anh.

Ở một gốc khuất, có một người lặng lẽ nhìn hai người. Anh nâng ly rượu sóng sánh trong tay uống cạn, môi nở nụ cười chua xót. Ánh mắt anh không biết bắt đầu từ bao giờ luôn hướng về cô nhưng đáng tiếc ánh mắt của cô lại không nhìn về phía anh. Cái thứ tình cảm chết tiệt và đầy mệt mỏi này tại sao lại có thể khiến người ta cam tâm vì đối phương mà bỏ quên mình nhiều đến thế? Thử hỏi thế gian liệu có điều gì có thể khiến người ta khổ sở nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ, thậm chí không muốn buông bỏ như yêu đơn phương hay không? Một cuộc hành trình dài vừa đau khổ vừa hạnh phúc, cái gì cũng dang dở, tự mình đa tình rồi lại tự mình thất tình, từ đầu đến cuối đều do bản thân tự biên tự diễn, cảm giác ấy mấy ai hiểu được.

- y da cái thằng nhóc này, tiệc mới bắt đầu đã uống sắp say rồi... _ Minh Hạo cặp cổ Thiên Bảo kéo xuống, vỗ vỗ vào lưng cậu.

- Say đâu mà say, anh không đi giành hoa cô dâu đi, đến đây phá em làm gì? _ Thiên Bảo lại uống.

Minh Hạo nhìn Thiên Bảo bằng ánh mắt khó hiểu, không lẽ uống rượu nhiều não bị úng rồi sao. Người ta là đàn ông hơn nữa cũng đâu có ý định kết hôn, khi khổng khi không đi tranh hoa cô dâu.

- Cái thằng nhóc này, bớt uống lại giùm anh, cứ tiếp tục như vậy chốc nữa không nhận ra ai là ai mất. _ Anh giật ly rượu trên tay của Thiên Bảo bỏ lên bàn, mặt cau mày có khó chịu.

- Hừ, anh cứ lo xa, đâu phải anh không biết tửu lượng của em... Đi, đi chúc phúc cho cô dâu chú rể... _ Thiên Bảo vỗ vỗ má của Minh Hạo, cười cười tay chỉ về phía hai nhân vật chính của hôm nay.

Đi thì đi, nếu không thấy thì thôi đã gặp rồi thì anh không thể bỏ mặt Thiên Bảo được. Hôn lễ của người có tiếng như Jackson không chỉ thu hút các kẻ làm ăn lớn mà còn cả cánh báo chí phóng viên, chụp hình rầm rộ. Anh sợ nếu lơ là Thiên Bảo một chút có khi sáng mai lại có tin giật gân trợ lý say sỉn phá đám cưới của ông chủ. Lúc ấy lại thêm phiền phức. Không biết đã uống bao nhiêu mà đến mức đứng còn không vững. Cả cơ thể hầu như đều hoàn toàn dựa vào Minh Hạo.

- Haizzz... ăn cái giống gì mà nặng dữ...

Từ xa vừa nhìn thấy hai người, Jackson vội nắm chặt tay cô kéo ra phía sau lưng mình, cả thân thể bé nhỏ của cô hoàn toàn khuất dạng sau tấm lưng rắn chắc rộng lớn của anh.

- Minh Hạo, đưa cậu ta về trước đi. _ Anh gằn giọng khó chịu nhìn dáng vẻ của Thiên Bảo.

- Lão đại, anh cũng quá đáng quá rồi, ít nhất cũng phải để tôi chúc phúc cho hai người chứ... Dù sao Tuệ Nhi cô ấy cũng là... cũng là... là bạn tôi mà...

bạn một chữ đơn giản nhưng lại trở nên khó khăn vô cùng đối với anh. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là từ Bắc Cực xuống Nam Cực, cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia mà là khi anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết anh yêu em.

- Tuệ Nhi, anh chúc em trăm năm hạnh phúc. _ Anh đưa ly rượu về phía Tuệ Nhi, nhìn cô mỉm cười nhưng sao trong nụ cười ấy có chút buồn man mác.

Tuệ Nhi vừa định đưa tay lên nhận lấy liền bị Jackson cắt ngang, anh siết mạnh tay cô đau đớn, giật lấy ly rượu trên tay Thiên Bảo uống cạn, chổng ngược ly lại.

- Như vậy được rồi chứ?

- Được.

Thiên Bảo gật gật đầu, loạng choạng quay lưng bỏ đi, hoà vào đám đông. Giữa hai người lại có chuyện gì nữa đây, Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán, anh kính rượu xong cũng chạy theo Thiên Bảo.

- Cô nên an phận đi.

Vết thương chưa lành lại bị anh dùng lực bóp mạnh khiến máu bật ra, đau đớn cô nhíu mày lại. Nhìn một mảng đỏ trên tay cô, anh bất giác nớ lỏng tay ra thay vào đó là cáu gắt ôm chặt lấy vòng eo của cô. Đi hết bàn này đến bàn nọ, một chút cũng không cho phép cô rời khỏi anh. Ngay đến cha mẹ và cả bạn bè anh cũng không cho phép cô tiếp xúc. Anh thì vui vẻ chuyện trò còn cô thì khổ sở trên đôi giày cao gót nhưng vẫn phải tươi cười phối hợp nhịp nhàng với anh. Cứ như vậy cho đến khi buổi tiệc kết thúc, anh mới buông tha cho cô.

- Tôi có thể nói chuyện với ba mẹ một chút được không?

- Tùy.

Anh lạnh lùng trả lời cô một câu như có như không, một mạch bước thẳng ra xe. Không biết đến bao giờ cái tảng băng di động này có thể trở nên dịu dàng đây? Tuệ Nhi vui mừng chạy đến ôm chầm lấy gia đình mình, được sà vào vòng tay ấm áp của họ bao mệt mỏi của cô dường như tan biến.

- Ba mẹ, vú Lam mọi người giữ gìn sức khoẻ, con sẽ về thăm mọi người.

- Con gái ngoan, mau về nghỉ ngơi đi... nhìn con kìa, đã mệt lắm rồi. _ Ông Lâm cốc yêu lên trán cô, âu yếm nói.

Vú Lam lẫn bà Lâm nghẹn ngào không thốt lên lời, chỉ lặng lẽ cười, cố nuốt nước mắt vào trong.

- Văn Nghĩa, em giao Doanh Doanh cho anh....

- Anh nhớ phải chăm sóc tốt bạn em có biết không?...

Tuệ Nhi tròn xoe mắt nhìn Doanh Doanh.

- Tao còn biết câu sau mày định nói gì nữa kìa!... Nếu anh không đối xử tốt với bạn em thì chuẩn bị sẵn cái mạng của anh đi... Đúng không? _ Doanh Doanh nhếch một bên chân mày lên, ma mảnh nhìn Tuệ Nhi.

Không lẽ con người cô dễ đoán như vậy, chỉ mới nói một vế đầu, cả đoạn sau đều bị người ta dễ dàng bắt bài. Cô se se đuôi tóc bối rối, đều bị nói trúng hết cô không biết tiếp theo nên thế nào. Doanh Doanh phì cười, véo lấy hai má Tuệ Nhi.

- Bà cô của tôi ơi, cô đang nghĩ đi đâu vậy? Văn Nghĩa anh ấy dám làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ đích thân ra tay, khỏi lo.

- Mày định làm gì? _ Tuệ Nhi chu chu mỏ hỏi.

- Thiến.

Một chữ dứt khoát khiến thanh niên bên cạnh xanh mặt, hai chân vô thức khép hờ lại. Tuệ Nhi phụt cười, chuyện này không phải không có khả năng mà không chừng lại rất cao ấy chứ. Mà cuối cùng thì Văn Nghĩa đã làm gì nên tội nên tình, bạn thân thì đòi mạng anh, vợ anh thì đòi cắt tiểu Bảo của anh. Có cảm giác như cuộc sống của anh nguy hiểm rình rập.

- Nè! Hai người làm tôi tổn thương quá rồi đó, có niềm tin ở Văn Nghĩa này một chút đi... _ Anh nói nhưng có phần dè chừng, sợ nhỡ sơ suất một giây đời giai không còn.

- Mày về đi Tuệ Nhi, cũng khuya rồi... Mai gặp ở trường. _ Doanh Doanh vẫy vẫy tay.

Mọi hình ảnh vui vẻ của cô cùng năm người bọn họ đều được thu vào tầm mắt của anh, anh nắm tay thành quyền, sự căm phẫn bao trùm lấy anh, anh thực muốn nổ súng bắn chết hai con người đã hại chết cả nhà anh, hại anh trở thành như ngày hôm nay ngay tại chỗ này, có đem thây họ quăng cho chó ăn anh cũng chưa thấy hả giận.

Tuệ Nhi bước lên xe, trông thấy cặp mắt đáng sợ của anh vội cúi đầu, không khí nặng nề bao trùm khắp cả không gian chật hẹp ấy. Tài xế cho xe chạy về vinh thự của anh nhưng ngôi nhà này không giống với ngôi nhà hôm trước cô từng tới, cô thắc mắc quay sang hỏi anh thì anh đã bước xuống xe. Khi nãy anh uống cũng không ít, tuy chưa hẳn là say nhưng cũng ngà ngà men rượu. Cô vội chạy lại đỡ một bên.

- Tránh xa tôi ra. _ Anh quát lớn, hất tay cô ra khỏi người mình.

- Anh say rồi, để tôi giúp anh vào nhà.

- Tôi nói đừng đụng vào người tôi, tiện nhân. _ Anh một lần nữa cự tuyệt cô.

- Cuối cùng thì tôi làm sai cái gì? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?

Tuệ Nhi gương mặt thoáng buồn, cô kéo tay anh lại đối diện mình, cô muốn biết rốt cuộc nguyên nhân là gì. Anh hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô, tổn thương cô nhưng lại đồng ý cứu lấy gia đình cô, cưới cô làm vợ, rốt cuộc anh muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.