Yêu Và Hận

Chương 19: Chương 19: Cô ấy là vợ tôi!




Jackson nhíu nhíu mày, nhìn đám đàn ông đang bưu quanh Tuệ Nhi. Tuy rằng những kẻ đó đều là người có tiếng nhưng thế nào lại không có bộ dạng đẹp? Người thì răng hô, người thì hói đầu, kẻ lùn, kẻ mập, kẻ lại nhỏ con... Lại chẳng biết ngượng miệng tự nâng mình lên rất cao, chế qua giễu lại lẫn nhau, thật là kẻ tám lạng người nửa cân mà.

Tuệ Nhi không có nói chuyện hay tiếp rượu cùng họ, cô cố giữ khoảng cách với họ, chỉ đơn thuần cười xả giao giữ phép lịch sự. Vậy mà những kẻ háo sắc ấy không những không biết tự trọng, còn mặt dày buông lời lôi kéo cô.

- Vị tiểu thư xinh đẹp này có muốn đi cùng tôi không?

- Nếu em không chê, thay vì chọn cậu ta thì chọn anh đây...

Chẳng ra thể thống gì, tuy có nghe về việc này khá nhiều trong giới kinh doanh, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi ngạc nhiên. Không nhất thiết phải xưng hô đúng theo thứ tự tuổi tác nhưng ít nhất cũng nên biết lịch sự, sao có thể tùy tiện gọi người khác bằng cách thân mật như thế chứ! Đám 'dê' ấy đến mỗi lúc một nhiều. Thật ngột ngạt khó chịu a!

- Xin hỏi Trư Tổng có gì muốn nói sao?

Jackson mặt mày đen kịt, môi mím thành một đường cong siêu mỏng, ôm một bụng phẫn nộ chụp lấy cánh tay của lão già họ Trư đang muốn chạm vào bà xã của anh. Tiếng lăc rắc phát ra từ cánh tay khiến sắc mặt hắn trắng bệch, tư thế đứng cứ uốn éo kì lạ. Anh trừng mắt buông tha cho hắn, cánh tay ngoắt nghẻo trên không trung đầy đáng sợ, có lẽ là bị gãy rồi.

- Không có, không có chuyện gì hết... _ Mồ hôi lấm tâm trên trán lấy khăn lau không kịp, hắn ôm tay đau khổ bỏ chạy mất dẹp.

Đám người xung quanh không rủ tự lùi dần về sau, rồi từng người một luyến tiếc rời đi chẳng dám quay đầu nhìn lại. Tuệ Nhi cười khúc khích trong lòng anh, đúng là miệng hùm gan sứa, hổ báo cũng thành thỏ trước mặt anh.

- Em cười cái gì? _ Jackson nhìn Tuệ Nhi nghiêm giọng hỏi.

- Không có gì, chỉ là đang nhớ đến vài chuyện trước đây, em từng có một người bạn rất thân thiết, anh ấy rất đáng yêu, rất ấm áp cũng là người khẩu thị tâm phi.

Tuệ Nhi vô tư nói cho anh nghe suy nghĩ của mình mà chẳng để ý đến thái độ tên ác ma đối diện. Càng nghe càng tối lại, đặc biệt hai chữ 'thân thiết' rồi đến ' anh ấy'. Cả người anh cứ sôi sùng sục, sùng sục khó chịu nóng bức vô cùng, cảm giác này chắc chắn là ghen rồi. Người khác nhìn cô đắm đuối anh liền muốn móc mắt kẻ đó ra, chạm vào cô thì kết quả chẳng khá hơn Trư tổng đâu, có khi còn tệ hơn. Anh thề nhất định sẽ tìm ra cái tên khốn kiếp đó, tìm cho bằng được 'người bạn thân thiết' của cô, và một cái kết hoàn hảo chính là lời hứa anh dành cho hắn. Nhưng trước mắt, anh phải sớm đưa cô ra khỏi nơi quái dị này vì nếu còn nán lại thêm giây phút nào nữa anh không chắc mình có thể kiềm chế để không giết người. Đã dặn Lý Triếc không cần khiến vợ anh quá nổi bật vì cô vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi vậy mà vẫn còn để ra nông nổi này. Anh ôm lấy bả vai cô thầm oán trách. Tội cho Lý Triếc ngồi bên ngoài liên tục hắt hơi, cứ tưởng bị nhiễm gió lạnh tọng liên tục mấy viên thuốc cảm.

- Chúng ta về thôi!

Ăn không được thì phá cho hôi, cô cháu gái nhà Cửu Hồ nhanh nhảu lên tiếng cản anh lại. Dù là cố tình hay vô ý thì mục đích chính của cô ta cũng chính là khiến Tuệ Nhi bẻ mặt trước mọi người, khẳng định rằng Tuệ Nhi không xứng ở bên cạnh Jackson, và vị trí chủ tịch phu nhân là phù hợp với ả.

- Jackson, hay anh cho người đưa nhân viên về trước đi, lâu rồi không gặp chúng ta cùng tán gẫu...

Sau câu nói, quả thật lời ra tiếng vào không ít mà mục tiêu cho họ ném tiêu chính là Tuệ Nhi. Như đúng ý, ả đắc chí cười thầm. Chuyện Jackson kết hôn không phải ả không biết nhưng đàn ông năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường. Có vợ rồi thì sao chứ? Chỉ cần ả có được anh, sau khi về nhà muốn bước lên cái vị trí vợ cả là chuyện một sớm một chiều, lúc nào mà không được. Kế hoạch hoàn hảo không thể có vật cản đường, huống hồ chỉ dựa vào thực lực của một thư ký nhỏ bé thì làm sao chống đối lại ả.

Nhưng đám người miệng nhanh hơn não này lại không biết thân phận thật sự của cô gái họ chỉ trích nảy giờ. Cũng không trách được, căn bản trang điểm cô dâu rất đặc biệt khác xa người thường, hơn nữa Tuệ Nhi cũng không xuất hiện thường xuyên tại các sự kiện nên đối với họ mà nói đều là ký ức mờ nhạt, nói là biết vợ của chủ tịch Jackson nhưng thực chất đến mặt mũi ra sao cũng không nhớ nổi.

Nói cũng đủ rồi, nhìn cũng chán rồi, Jackson cũng không còn kiên nhẫn nghe lũ ruồi nhặn léo nhéo nữa.

- Tuệ Nhi, cô ấy là vợ tôi, là nữ nhân duy nhất mà Jackson tôi nhận định.

- Đúng rồi, chả trách nhìn quen như vậy. _ Một vài người trong số họ bắt đầu ồ lên, khều người bên cạnh.

Đến giờ mới nhớ không phải có hơi muộn rồi sao? Đúng là não cá vàng mà. Mũi dùi bắt đầu đổi hướng về phía người phụ nữ mặt dày mấy tấn phấn kia.

Chẳng ngờ Jackson lại thẳng thừng như thế, có chút ngạc nhiên nhưng hơn hết là ấm áp. Tuệ Nhi không quan tâm đến lời người khác nói, cũng không cần biết cháu gái Cửu Hồ gia muốn làm cái gì, bởi vì người hiện tại bên cạnh Jackson chính là cô. Tuệ Nhi đáp lại ánh mắt địch ý của ả bằng sự kiên quyết. Cô nắm lấy cà vath của anh kéo xuống, đặt đôi môi mềm mại của cô lên môi anh. Đường đường là một lão đại lại bị cưỡng hôn chốn đông người, thật là đặc sắc nha~ Với tính cách của anh đâu dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, từ khách thành chủ. Đúng là đồ lợi dụng.

- Dĩ Hiên...

- Xin phép, các vị! _ Jackson ôm eo Tuệ Nhi rời đi trong sự kinh ngạc của mọi người.

Chẳng cần làm gì nhiều Tuệ Nhi cũng có thể hạ đo ván ả ta. Chẳng gì thâm độc bằng lòng dạ phụ nữ đâu, ả ta trừng mắt nhìn theo bóng dáng hai người. Thù này ả sẽ trả lại gấp đôi.

- Dĩ Hiên, anh làm gì mà đi nhanh vậy hả?

- Lần này do em chủ động, em nghĩ anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em sao?

Anh bất ngờ dừng lại khiến cô đập vào lưng anh. Anh quay lại nhìn cô, cả người như phát hoả, đặc biệt là qua đôi mắt màu hổ phách sáng rực của anh có thể phán đoán được anh đang muốn cái gì.

- Haha... vừa rồi do não đột nhiên nhũn đi thôi... haha _ Tuệ Nhi vừa cười vừa qươ tay múa chân trông rất đáng yêu.

Bộ dáng hiện tại của cô khiến anh không khỏi bật cười thành tiếng, biết bao nhiêu lý do lại không nói, cuối cùng đi chọn một cái lý do ngốc hết chỗ chê. Não cô cũng biết chọn thời điểm để nhũn quá ha, còn chọn thật đúng người. Bên trong khí thế bao nhiêu, ra ngoài rồi lại ngốc nghếch bấy nhiêu. Thật thú vị, thú vị đến mức anh không rời mắt đi được.

- Tuệ Nhi, em nói thích anh, là thật?

Đang bàn vấn đề gì thế? Tuệ Nhi như hoá đá trước câu hỏi của anh, lần trước đã nói rồi mà anh không có phản ứng gì, cô cứ nghĩ anh không nghe, mấy ngày qua còn mừng thầm vì sợ không biết sẽ đối mặt với anh thế nào. Đột nhiên anh lại hỏi thẳng thừng như thế, mặt mũi con gái nhà người ta biết giấu vào đâu đây? Tên gia hoả đáng ghét nhà anh, bắt người ta chờ những 10 năm, thích tận 10 năm... Thật với chả gỉa cũng không thể nói cho anh nghe.

- Lý Triếc đưa em về trước, anh còn chút việc cần xử lý.

Jackson hôn nhẹ lên trán cô. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nhưng cô không hỏi. Cả hai mỗi người bước lên một chiếc xe đã đậu sẵn trong sân.

- Không được phép chết.

Câu cuối cùng anh để lại cho cô trước khi đóng cửa xe lại. Tuệ Nhi thừ người nhìn theo đuôi xe ngày một xa dần. Anh có ý gì chứ? Lão đại hắc bang như anh thật khó nắm bắt, lúc lạnh lúc nóng, ai mà đoán cho được. Tuệ Nhi miên man suy nghĩ, không nghe được lời nói nào của Lý Triếc bên cạnh, bất ngờ bùm một tiếng, chiếc xe lảo đảo xoay mấy vòng rồi đâm sầm vào cột đèn. Cả hai bất tỉnh.

- Phu nhân của Jackson đúng chứ? Thật xinh đẹp nha!!!

Tuệ Nhi mơ màng không nhìn rõ đối phương, cả cơ thể được đưa ra ngoài, có cảm giác như được vác lên di chuyển sang một phương tiện khác. Mọi lúc càng lúc càng tối, cô dần mất ý thức. Đám người đó đem cô đến một nhà kho bỏ hoang, chúng ném cô vào bên trong cho người canh gác nghiêm ngặt.

- Làm tốt lắm... bắt đầu được rồi, kẻ đó chưa từng để lộ sơ hở gì, chúng ta phải học tập hắn nắm bắt thời cơ. _ Hắn dọng cây gậy trong tay xuống đất, khanh khách cười.

Tiếng điện thoại văng vẳng mọi ngóc ngách trong nhà kho, như sắp mất hết kiên nhẫn cuối cùng cũng có người trả lời nhưng lại khiến nét cười trên mặt ông ta trở nên đông cứng, biến thành tức giận.

- Lão gia, hắn không tới, người phụ nữ này không liên quan đến hắn, muốn xử lý thế nào thì tùy.

- Được, mang lên đây cho ta.

Ông ta gầm rú lên như một con thú hoang, có lẽ Jackson thật sự đã chạm đến giới hạn của lão rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.