- Cô? Tránh ra...
Anh trừng mắt gạt phắt tay ả ra khỏi người mình. Ả chao đảo rơi thẳng từ trên giường xuống đất, cả người đập lên sàn gỗ đau nhức, chiếc đầm ngủ mỏng manh vô tình bị vén lên rất cao, hoàn toàn để lộ đôi chân ngọc ngà. Nhưng người đàn ông trước mặt một chút cũng không để ý. Anh cáu gắt hỏi là kẻ nào cho phép ả vào phòng của anh.
- Là em kêu vệ sĩ... - Ả không dám nhìn vào đồi mắt sắc lạnh hiện tại của anh, môi mấp mấy mấy tiếng lí nhí.
Không để người phụ nữ đang run rẩy trên đất nói hết, anh cho gọi hai vệ sĩ bên ngoài vào trong phòng, ném khẩu súng về phía họ. Lạnh lùng mà tàn nhẫn phán tử hình khiến ai cũng rợn người.
- Tự xử lý đi, đừng làm ta bẩn tay.
Câu vừa dứt, hai tên vệ sĩ liền xanh mặt nhưng chẳng dám cầu xin, chừng chừ nhặt khẩu súng trên đất lên. Nhìn nhau khổ sở rồi lần lượt hai phát đạn liên tiếp được bắn ra. Máu tuôn đầy sàn, chúng ngã xuống, nằm trên vũng máu đỏ ao, giương đôi mắt oán trách về phía người phụ nữ đó, ánh mắt đáng nguyền rủa ấy có lẻ sẽ theo cô ta đến suốt cuộc đời, vào sâu trong các giấc mơ khiến ả sống còn khó khăn hơn là chết.
Vì nghe người phụ nữ đó nói là có quan hệ rất tốt với Jackson, nhiều lần cũng nhìn thấy hai người họ bên nhau khá thân mật nên mới cho vào, nào ngờ, lợi lộc không thấy chỉ thấy oan mạng đi đến hoàng tuyền. Mọi thứ diễn ra như một cuốn phim chớp nhoáng, quá tàn độc, người phụ nữ run lên ngày càng dữ dội, hai tay vô thức bịt chặt miệng lại, ấp a ấp úng nhìn hai cái xác đã chẳng còn động đậy gì.
- Jackson... anh làm gì vậy... họ chẳng qua chỉ cho em vào ...
- Giúp đỡ cô vì lợi ích cũng xem như là phản tặc, bên cạnh tôi không thể có loại người này. Nể mặt ông cô, tôi không giết cô, mau cút khỏi tầm mắt của tôi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Anh đứng dậy rót một cốc rượu đi đến bên cửa sổ thưởng thức, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn cô ta. Ả oan ức, nước mắt chảy dài trên gương mặt cắt gọt dao kéo kia. Rõ ràng mới vài ngày trước hắn còn đối đãi với cô rất tốt, dẫn cô đi shopping, mua cho cô tất cả những thứ cô muốn, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, thậm chí cô có cậy thế làm tàn ở A&N cũng chưa từng bị anh lạnh nhạt, dường như nắm chắt chức chủ tịch phu nhân trong tay, ấy vậy mà hôm nay lại thay đổi nhanh đến chóng mặt. Nhớ đến buổi chiều hôm đó, nhìn thấy anh quan tâm dịu dàng đến Tuệ Nhi, ả đã ngờ ngợ nhưng kiên quyết phủ định, cho đến thời điếm hiện tại, ả sựt tỉnh tự hỏi bản thân chẳng lẻ anh thay đổi là vì cô ta? Thực không cam tâm, ả có gì không bằng cô, luận về sắc đẹp lẫn gia thế, không những hơn mà còn hơn rất nhiều, ả không tin ả không thể có được trái tim anh. Người phụ nữ ma mảnh gượng dậy chạy đến ôm lấy cánh tay anh phụng phịu lau những giọt nước mắt nóng hổi vào người anh.
- Là vì cô thư kí đó có phải không? Nếu là như vậy, em sẽ ngoan ngoãn không gây khó dễ cho cô ta nữa... Chỉ cần anh luôn bên cạnh em như tr...
Cô ta có lẻ không biết, tuy luận sắc đẹp hay địa vị Tuệ Nhi đều thua nhưng có hai thứ duy chỉ Tuệ Nhi có, và đó cũng là khiến cô khác biệt với người khác và đặc biệt trong lòng anh. Một là nữ nhân duy nhất được anh công nhận, cùng anh sánh bước trên lễ đường, trao nhau lời nguyện thề vĩnh hằng. Hai là tình cảm chân thành, một trái tim ấm áp trao trọn cho anh. Ả lấy gì để so sánh với Tuệ Nhi.
- Vậy sao? Nhưng thật đáng tiếc, kẻ uy hiếp tôi hay dám đụng vào người của tôi đều không có được kết quả tốt đẹp.
Jackson đặt ly rượu xuống, rút súng dứt khoát bóp còi. Tuy viên đạn không gim vào chiếc chân trắng trẻo của ả, chỉ là sượt nhẹ qua nhưng cũng đủ khiến ả một phen đứng tim. Tiếng la trong trẻo của một cô gái vang vọng khắp phòng, ả sợ hãi ôm lấy vết thương khóc lóc nài nỉ vang xin anh. Jackson vốn chẳng định đi tới bước này đâu nhưng vì đột nhiên cô ta nhắc đến Tuệ Nhi. Xem như anh đứng ra đòi lại chút công đạo cho ngưoif vợ ngốc của anh. Chỉ là cảnh cáo nhẹ cho tâm tình vui vẻ, Jackson thong dong, bước qua người ả, đi vào phòng làm việc.
- Thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! _ Thiên Bảo đang ngồi bận rộn trên laptop, nghe tiếng mở cửa liền viex ra một đường cong hoàn mỹ trên môi _ Lão cáo già đó không từ thủ đoạn nào chỉ để kiếm lợi nhuận, bán cả cháu gái chỉ để tìm điểm yếu của cậu, bây giờ cậu triệt để chống đối chính là muốn khai chiến rồi sao?
Trong suốt thời gian qua, vì để chuẩn bị tốt cho kế hoạch tác chiến lần này, anh đã để cho lão già đó cùng cô cháu gái ngu ngốc của lão muốn làm gì thì làm, lộng bao nhiêu thì lộng. Dự định ban đầu anh cũng nhân cơ hội dùng cô gái đó để đả kích Tuệ Nhi, trừng phạt cô vì cái tội dám thân mật với nam nhân khác sau lưng anh, nhưng tay của hai ông cháu nhà Cửu Hồ càng lúc càng dài, muốn che cả bầu trời luôn rồi. Còn chẳng nhận ra bản thân đang đối đầu với ai.
- BG năm đó là dùng máu của kẻ thù mà lập nên, lần này để cho lão già đó nếm thử một chút mùi vị... Cũng lâu rồi không đi săn, nếu cứ im hơi lặng tiếng mãi người ngoài lại nói lão đại tôi là mèo bệnh.
Khí thế đáng sợ, người đàn ông này đó giờ đều không thay đổi, một tên điên khát máu, nguy hiểm mà lãnh khóc... Jackson được xem là thủ lĩnh máu lạnh vô tình, dứt điểm kẻ thù bằng cách ưu ái trả lại gấp mười lần những gì đã gây ra bằng những phương pháp tàn độc, rợn người. Một khi đã đắc tội với Jackson thì hãy chuẩn bị đi vì dù có van xin kết quả cũng chỉ có một. Vẫn là cái chết đầy đau đớn.
- Cậu lại muốn đi đâu?
- Đi gặp phu nhân của tôi, có ý kiến gì sao?
- Không có, cho tôi gửi lời chào em ấy.
Jackson lấy xe quay về A&N. Anh không thể phủ nhận chỉ mới xa ai đó anh đã thấy rất nhớ rồi. Chiếc xe chẳng kiểm soát được tốc độ, lao đi thật nhanh, thậm chí vượt cả mấy trụ đèn đỏ.
(Lão đại của tôi ơi, không phải lúc đầu lấy con gái người ta về để trả thù sao? Giờ còn bày đặt nhớ với chả nhung... Thậm chí ngài còn vi phạm pháp luật nữa, dù ngài có là thủ lĩnh hắc bang cũng đừng lọng hành à nha! ^^)
------------------------------
Tại tiệc rượu, mọi người ăn mặc sang trọng lịch thiệp nhưng dường như tâm điểm không phải là họ, mọi lời bàn tán xôn xao đều xoay quanh nét đẹp hoàn hảo kiều diễm của cô cháu gái nhà Cửu Hồ. Xinh đẹp ngút trời, còn rất có năng lực kinh doanh, ai có thể cưới được cô gái ấy chắc hẳn phải tu chín kiếp, rèn thêm mấy năm. Chuyện đó xem ra rất khó nhưng lại có người làm được, chẳng cần tu mấy ngàn năm cũng được Cửu Hồ gia coi trọng, trở thành một ứng cử viên nặng kí.
- Đến rồi, đến rồi... Woa...
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cổng chính. Một cô gái mặc trên người chiếc đầm ren trắng, mái tóc nâu dài xoã ngang lưng, gương mặt chỉ tô chút phấn son má hồng nhưng lại tôn lên vẻ đẹp thuần khiết vốn có của cô. So với cháu gái Cửu Hồ gia, xinh đẹp hơn rất nhiều. Nhẹ nhàng khoác tay nam nhân âu phục chỉnh chu, hảo soái ca a! Trai tài phải có gái sắc, giữa họ như chẳng còn khoảng cách cho kẻ thứ ba.
- Tuệ Nhi, em đợi một lát, anh sẽ quay lại ngay.
- À, được.
Jackson rời đi, đến chỗ Cửu Hồ tiên sinh hay còn có cái tên khác là lão hồ ly. Cả hai cùng uống rượu bàn chuyện làm ăn qua lại, không khí có vẻ khá tốt cho đến khi cô cháu gái của ông ta xuất hiện, một khối đá nặng vạn trượng bất thình lình ập xuống. Ả dường như không biết sợ, lần trước đã bị anh cảnh cáo vậy mà vẫn còn dám xuất hiện trước mặt anh, dùng cái miệng dơ bẩn ấy gọi tên anh nghe thật kinh tởm.
- Jackson, lâu rồi không gặp anh, anh cảm thấy em hôm nay so với ngày thường có phải xinh đẹp hơn không?
Ả ta không tin bản thân không thắng, ngoài ả ra chẳng ai có tư cách để đến bên cạnh anh. Cho nên từ cách ăn mặc đến lời nói đều thay đổi trở nên dịu dàng. Cô ta chắc chắn Jackson sẽ yêu cô ta bởi vì họ là những người phù hợp nhất, sinh ra là dành cho nhau.
- Cô tránh ra.
Anh đẩy ả sang một bên, nét mặt hậm hực đi đến nơi nào đó.