Yêu Và Hận

Chương 20: Chương 20: Xin lỗi, anh đến trễ!




Theo lệnh của ông ta, bọn nam nhân mình đầy cơ bắp mang Tuệ Nhi ra treo lên. Hai ba gáo nước lạnh liên tiếp tạt vào người cô. Lạnh lẽo, đau nhức cô run rẩy mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra. Mơ hồ trước mắt cô là những con người đầy xa lạ. Mặt mày bậm trợn, tay chân toàn những hình sâm man rợ.

- Cháu gái ngoan, đến giờ chơi rồi... Đến lúc phải để bọn chúng trả giá rồi.

Ả cười nửa miệng, bước lên phía trước nâng cằm Tuệ Nhi lên, tặc lưỡi ngắm nghía khuôn mặt thanh tú của cô. Rồi thình lình ả giáng một cái tát như trời giáng lên má cô, rách môi bật cả máu ra. Ả vỗ vỗ tay, một xào vũ khí được kéo vào, dây xích, roi da, gậy gọc, dao kéo đủ loại, muốn gì có đó. Tiếng va chạm của kim loại vào nhau kêu leng keng thật vui tai nhưng cũng đầy đáng sợ. Ả cho người nổi lửa hai cái lò than, nhìn những đóm tro tàn bay lơ lửng trên không trung rồi biến mất ả tưởng tượng đến số phận của cô gái trước mặt cũng như thế mà khoái chí bật cười khanh khách.

Thông qua ánh sáng vàng mờ nhạt đó, Tuệ Nhi mắt nhắm mắt mở cố nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện.

- Là cô?

------------------------------

Sau khi được Jackson dạy dỗ, ả sợ hãi ôm lấy vết thương bé tí của mình lếch về Cửu Hồ gia tìm người làm chủ. Ả đem tất cả mọi chuyện kể cho lão cáo già ấy nghe, và chắc chắn không tránh khỏi chuyện trong quá trình tường thuật có dặm thêm chút mắm muối cho đậm đà, thêm phần thú vị. Tài tình cho cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo của ả, dù đúng đù sai ả đều có thể bẻ một cách gọn gàng khiến bản thân thành người bị hại, vô tội vạ bị sỉ nhục ức hiếp ở A&N. Đường đường cũng là một tiểu thư danh gia vọng tộc lại bị một thư ký chỉnh lưng, mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ. Ả khóc lóc, dựng lên một câu chuyện quá sức hợp lý chứa đựng toàn lời dối trá, vậy mà cũng có một người ngu muội vểnh tai lên nghe không sót một chữ, chẳng ai mượn cũng tức giận, trừng mắt mà quát lớn.

- Bọn chúng dám làm thế với con sao? Thật chẳng xem ai ra gì mà, toàn là lũ ếch ngồi đáy giếng xem trời bằng vung thôi mà cũng dám lên mặt... Cửu Hồ ta không ra tay thì không được mà.

- Ông à! Đừng làm hại Jackson, anh ấy chỉ vì bị dụ dỗ nên mới đối xử với cháu như thế thôi... Tất cả là do con hồ ly đó, chỉ cần nó biến mất, chắc chắn anh ấy sẽ quay về bên cháu mà... Ông, đừng làm hại anh ấy...

Ả tỉ tê, ra vẻ tội nghiệp ôm lấy chân ông ta, thậm chí còn cố tình vén váy lên khá cao để lộ cái vệt đỏ nhỏ trên chân ả ra. Đã lỡ thổi phồng mọi việc lên hơi quá thì đành phóng lao theo lao. Mưu mô nhưng không thể để người ta biết được là cách làm thường thấy của loại người như này.

- Được rồi, ta sẽ không làm hại nó cháu mau nín đi, bản thân đang bị thương còn nghĩ cho cái thằng nhóc đó nữa... Ngoan, ta sẽ có quà cho cháu.

- Quà gì ạ? _ Ả dụi dụi mắt đầy đáng thương.

Ông ta không trả lời, chỉ xoa đầu ả mà nở nụ cười khó hiểu. Mấy chục năm làm ăn, kinh nghiệm sương gió đầy mình, chẳng lẽ ông không hiểu con người của Jackson. Lão đại bang hắc đạo BG thì làm gì có tình cảm thật tâm với ai, cưới vợ cũng là vì lợi ích không thì cũng có mục đích khác mà thôi. Còn cô thư ký quèn đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi gây thích thú nhất thời của hắn. Nhưng dù là gì thì cũng đều có giá trị. Thật tò mò không biết tên đại ác ma máu lạnh đó sẽ vì món đồ chơi này mà chi ra bao nhiêu.

---------------------------------

Thật không ngờ cô thư ký bé nhỏ đó lại chính là vợ của hắn. Cửu Hồ tiên sinh lẫn ả ta đều một phen kinh ngạc, thật không thể nào ngờ đến điều đó. Nhưng như vậy cũng tốt, chẳng phải tốn công suy nghĩ mưu kế để lật đổ đại phu nhân của Jackson nữa. Vừa trả thù được lại còn dễ dàng hoàn thành mục tiêu ban đầu đề ra, một công đôi chuyện, ông trời cũng quá ưu ái cho Cửu Hồ gia rồi.

- Chậc chậc... bị chính người mà mày gọi là chồng vứt bỏ có mùi vị thế nào, có phải rất đau không? Ha... nhưng vẫn chưa xong đâu, vì tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục trần gian, sống không bằng chết.

Ả quất chiếc roi tẩm nước muối xuống đất phành phạch, đến khi nhuần nhuyển thì bắt đầu chuyển hướng về phía Tuệ Nhi. Ả vung roi đánh từ đầu đến chân cô không bỏ sót bất kì chỗ nào. Chiếc váy kiều diễm loang lỗ những vết rách do chiếc roi gây ra, màu trắng tinh khôi bị vấy bẩn bởi màu đo đỏ của máu cùng bùn đất nơi nhà kho hôi hám này. Những vệt đỏ dài hằn trên mặt cô, trên tay chân, làn da mịn màng nay chằn chịt vết thương, nước muối rơi vào đau rát đến tận xương tủy. Đánh thôi đã thấy tàn nhẫn lắm rồi! Ả còn dùng thứ dung dịch mặn chát ấy chà sát lên nỗi đau của người khác, ả bị thù hận làm cho mù quáng hay vốn dĩ sinh ra đã không có tính người.

- Để tao coi mày cứng đầu được bao lâu...

Tuệ Nhi cứ cắn chặt môi không chịu kêu la khiến ả như nổi điên, nghiến răng nghiến lợi đánh tới tấp vào người cô. Ra tay cực nặng, mà lão già Cửu Hồ cùng đám người xung quanh không lên tiếng can ngăn, chỉ ngồi đó như đang xem tuồng hay. Có lẽ bọn họ đã điên hết rồi, điên tập thể cho nên mới có thể giương mắt xem một cô gái yếu đuối bị hành hạ dã man như vậy. Đến giờ câu nói 'Men lì chưa chắc nam nhi là hoàn toàn đúng'.

Nhìn thấy miếng thiếc trong lò đã được nung đỏ đủ nóng, ả quăng chiếc roi xuống đất, rút cây thiếc đáng nguyền rủa đó đưa đến gần Tuệ Nhi. Mùi khói lẫn sức nóng của nó thật đáng sợ, Tuệ Nhi ngước mắt nhìn ả.

- Ai cho mày dùng cặp mắt đó nhìn tao hả con khốn.

Ả tát cô rồi ấn miếng thiếc đỏ ấy lên đùi, lên tay thậm chí là in trước bụng cô một hình thù xấu xí. Tuệ Nhi đau khổ hét lớn theo từng nhịp điệu của ả. Còn ả, hả hê thưởng thức thứ âm thanh dịu dàng này. Ả muốn nhìn xem một người bị hủy dung rồi thì còn có giá trị gì trong cái thế giới trọng sắc này. Đã đến giới hạn chịu đựng của cô rồi, Tuệ Nhi khó khăn thở dốc, tay chân bị dây sắt xích lại giật lên từng đợt, cô quằn quại chỉ muốn được nằm xuống nhưng nào có được, cả người ngã về phía trước thì tay chân vẫn cứ bị trói chặt không thoát ra được. Cô nhớ đến anh, hình ảnh thấp thoáng của anh hiện ra trong tâm trí nưng thực tại sao anh vẫn chưa đến, hay đúng như ả nói, anh đã thật sự chẳng cần cô nữa. Tuệ Nhi ngất đi với bao câu hỏi trong đầu không có lời giải đáp.

- Con chuột nhỏ, tao vẫn chưa chơi đã mà!

Ả nắm tóc cô kéo lên, hất nước vào mặt cô nhưng không phải nước lạnh mà là nước muối, ả muốn dùng sự đau đớn để đánh thức cô dậy. Đau đến mức phải tỉnh lại rồi lại vì quá đau mà ngất đi, không biết bao lần như vậy rồi, Tuệ Nhi như chẳng còn sức lực, đến việc kêu đau cô cũng chẳng làm được nữa. Giờ thì cô đã hiểu thế nào là sống không được, chết cũng không xong. Bao món đồ chơi trên xào lần lượt được dùng qua tất cả. Đến món cuối cùng thì bên ngoài có người chạy vào báo một tin chấn động.

- Cửu Hồ lão gia, không hay rồi, vừa có tin báo nói Thiên Bảo người của tên đại ma đầu đó đã đánh chiếm toàn bộ địa bàn của chúng ta, ngay đến lô hàng cũng bị...

- Khốn kiếp mà... Ta vậy mà lại thua cái tên oắt con đó sao... Quá sơ suất rồi, hôm nay hắn dẫn nữ nhân đó đến cố ý nớ lỏng phòng vệ để lộ sơ hở... Tên chó chết đó đã có dự liệu từ trước... Khốn nạn...

Lão già tức đến lộn ruột gan, lần này xem như mất trắng tất cả, công sức bao năm qua của lão không cánh mà bay chỉ trong vòng 15'. Lão điên tiết lật đổ tất cả mọi thứ trong phòng. Đám tay sai đứng xung quanh có chút xanh mặt, hiểu rõ bản thân đã chọc không đúng người rồi.

Ả có lẽ chẳng hiểu chuyện làm ăn kinh doanh, chỉ là thất thủ thôi mà có làm sao, bởi ả chỉ cần chơi đùa với món đồ này thôi. Nhưng tính ra bắt Tuệ Nhi cũng là công lao của lão, cô cháu gái ngoan này sẽ làm vài đường xem như là trả lễ. Ả dùng dao cứa từng nhát thật sâu vào hai bàn tay xinh đẹp của cô. Khắp người đều bị thương tích, Tuệ nhi sớm đã mất cảm giác không còn thấy đau nữa rồi. Ả cười rồi đưa lưỡi dao vào miệng liếm sạch máu bên trên. Khắp khoang miệng nồng nàn mùi máu tanh nhưng ả lại thấy rất ngọt ngào.

- Tặng các người, hầu hạ cho tốt!

Ả quay ra sau nói với đám vệ sĩ, rồi hướng về phía Cửu Hồ tiên sinh. Ả vuốt ve ngực ông khuyên ông bớt giận, cùng nhau ngồi xuống xem phần đặc sắc nhất. Ông ta kiềm nén giận dữ ngồi xuống, dù sao đây cũng là vợ của hắn, để nữ nhân của mình bị người khác làm nhục thì xem như hắn tự bôi tro trét trấu lên mặt mình rồi. Ông ta nhấp một ngụm rượu, cười nhếch mép.

Bọn đàn ông kia vốn giữ sẵn ý định này trong đầu từ lúc mới bắt cô về rồi, nhưng lại không dám động đến vì là nữ nhân của Jackson. Nhưng hắn đã nói không liên quan thì còn lý do gì để mà từ chối. Chúng mon men đến gần cô gái đã chẳng còn chút ý thức gì tấm tắc khen ngợi. Tuy có tàn tạ một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, vẫn rất cuốn hút người khác. Chúng đưa tay xe một bên vai áo cô xuống thì...

- À húuuuu....

Sau tiếng tru man rợ đó là bóng của bốn loài động vật nào đó vồ tới, ngoạm lấy cổ chúng bẻ răng rắc. Nhanh như chớp chúng giãy đành đạch như cá mắc cạn, cổ phun ra như suối cái chất lỏng đỏ tươi nhớp nháp, thậm chí đến cả bộ phận sinh dục cũng bị cắn nát, chúng chết chưa kịp nhìn rõ thủ phạm là ai. Bốn con mãnh thú nhe nanh múa vuốt đi xung quanh Tuệ Nhi, hễ kẻ nào đến gần là chết không toàn thây.

Hai ông cháu Cửu Hồ bật dậy dòm ngó dáo dác, miệng mấp mấy sợ sệt. Tiếng súng vang lên, đám vệ sĩ còn lại xung quanh lão bị tiêu diệt gọn gàng. Nóc nhà bất ngờ bị dỡ ra, gió lớn tràn vào, một chiếc trực thăng ngay bên trên. Lão già xảo quyệt đó nheo nheo mắt ngước nhìn người đang rời khỏi chiếc trực thăng đó, sắc mặt tái nhợt ông ta quỳ rập xuống ôm lấy đầu van xin tha mạng.

- Hậu quả khi bảo tôi phải trả giá, ông đã chuẩn bị để gánh chưa?

Một nam nhân thanh tú, được mọi người xung quanh gọi đơn giản bằng lão đại đang chỉa súng vào đầu con cáo nhỏ trên mặt đất.

- Xin tha mạng... tôi có mắt như mù không thấy thái sơn... mới chọc đến cậu... xin tha cho tôi...

Thật nực cười, con người được gọi là động vật bậc cao cực kì thông mình nhưng sao lại chẳng chịu suy nghĩ trước khi làm, ngoan cố tham lam đến cuối cùng lúc cận kề cái chết mới cầu xin. À mà quên, lão ta đâu phải người, lão chỉ là một con cáo già, gần đất xa trời nhưng vẫn còn muốn bon chen chuyện đời thôi. Một tay chơi súng lâu năm như anh muốn giết lão là chuyện nhỏ, nhưng như vậy quá dễ dàng cho lão, anh bắn liệt tứ chi của lão rồi cho người ném lão vào nơi còn đáng sợ hơn.

- Tiểu Hắc, Tiểu Bạch.

Nghe anh gọi tên, hai con sói một trắng một đen nhảy lên vồ lấy người đàn ông được ném lên không trung mà xé xác. Tiếng la thảm thiết của lão vang vọng khắp một vùng. Còn ả, nhìn thấy ông mình vừa bị hành hình thì liền biết kẻ tiếp theo là mình, ả bò trên đất đến ôm lấy chân anh khóc lóc.

- Jackson, là do ông ta xúi giục, em không hề muốn làm chuyện này đâu...

Xúi giục? Nói sao nghe thật dễ, nếu bị xúi giục thì chỉ cần đơn giản ra tay nhẹ nhàng cho qua chuyện là xong cần gì phải ác đến vậy? Vả lại ban nãy lúc hành hạ Tuệ Nhi, ả rất thoã mãn mà, còn luôn miệng kêu sướng... Dám làm không dám nhận, anh vung chân đá ả văng ra xa, sẵn tiện bắn liệt hai chân ả để ả khỏi bò lếch làm ô uế người anh.

- Xử lý cô ta! Đám người còn lại cắt khúc quăng cho thú cưng của ta thưởng thức.

Thời điểm nói câu này, đáy mắt anh nổi lên một tia giận dữ kinh thiên, cánh tay nắm chặt khẩu súng nên gân xanh đều hiện lên rõ ràng. Tức giận khiến cho đáy mắt anh tối đen, một tia hủy diệt xẹt qua.

- Rõ.

Anh cởi xích, ôm Tuệ Nhi vào lòng rời đi. Momo, Maru, hai cái đuôi nhỏ cũng nhanh nhảu chạy theo anh. Không nghĩ cũng biết, cô ta sẽ chẳng có đươc kết cục tốt đẹp đâu. Tính xem, mấy chục người đàn ông cao to vạm vỡ, ai cũng có bằng chứng nhận sức khoẻ đạt loại A thì thử hỏi cô ta cố sống nổi không? Chưa hết đâu nha, cô ta còn đươc khuyến mãi thêm phần dụng hình nhưng là nặng gấp mấy trăm lần. Một đêm thôi, cái tên Cửu Hồ sẽ chẳng còn được nhắc đến mà cũng chẳng ai biết đó là ai.

Trên đường đến bệnh viện, anh vẫn dùng bộ dáng che chở, ôm lấy Tuệ Nhi. Đầu cô mềm nhũn tựa vào người ngực của anh, sắc mặt trắng bệch không còn hột máu. Sợ cô không thoải mái, anh điều chỉnh lại tư thế một chút, thuận tiện đưa tay vuốt mái tóc rối của cô ra sau. Động tác cực ôn nhu, không giống với sự điên cuồng khát máu ban nãy. Xe dừng lại trước bệnh viện, anh không chần chừ trực tiếp mở cửa xe ôm cô đến phòng cấp cứu.

- Ngài không thể vào được, xin ngài đợi bên ngoài.

Nói mà sợ, bác sĩ cúi đầu đi vào trong đóng cửa lại. Anh ngồi xuống băng ghế bên ngoài, tay đặt lên ngực trái, nơi trái tim đang nhức nhói của anh. Momo, Maru như hai kẻ ngoại lệ, được đặc ân ra vào bệnh viện một cách thoải mái, chúng lo lắng nằm dưới chân anh, hai mắt động nước mênh mông.

- Dĩ Hiên, thế nào rồi?

Xử lý xong mọi việc, Thiên Bảo cùng Minh Hạo cũng tới, thấy anh ngồi trên ghế ngửa đầu ra sau liền chạy lại. Người đàn ông vẫn yên lặng không một câu trả lời. Họ cũng không làm ồn, ngồi xuống bên cạnh mắt hướng về phòng cấp cứu.

Thời điểm cửa phòng cấp cứu được mở ra, Jackson mới có tinh thần, anh phóng nhanh đến băng ca nhìn người con gái tiều tụy đó.

- Phu nhân bị thương khá nặng, chúng tôi đã sát trùng và băng bó lại...

Người bác sĩ không dám nhìn thẳng Jackson, ông cứ dòm đâu đó rồi chợt phát hiện Minh Hạo, có chút an tâm. Không cần nói nhiều chắc Minh Hạo cũng hiểu, ông gật đầu chào rồi rời đi. Minh Hạo hiểu ý, đẩy Tuệ Nhi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong phòng bệnh thật im lặng không một tạp âm nào, Thiên Bảo, Minh Hạo, Maru cùng Momo ở một bên cũng không lên tiếng.

- Hai người đưa chúng về trước đi.

Hai người họ không tiếng động gật đầu một cái, Tuệ Nhi cũng ổn rồi, giờ chỉ còn chờ cô ấy tỉnh lại thôi. Maru, Momo ngoan ngoãn theo sau, ra đến cửa ngoái đầu lại nhìn xong mới chịu đi. Tầm mắt của anh vẫn luôn dừng trên người của Tuệ Nhi, hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Hay nói chính xác hơn, giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô, những người khác có cũng được không có cũng không sao, đều không liên quan anh.

- Xin lỗi em, anh đến trễ! Để em phải chịu khổ rồi.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi ngồi cạnh giường nắm chặt lấy tay cô suốt đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.