Về đến nhà, Jackson lên phòng ngủ, Tuệ Nhi không nói gì, cho Momo với Maru ăn xong cô cũng lặng lẽ lên phòng nhưng khi vừa đóng cửa lại, cô liền bị anh kiềm hãm mà mãnh liệt hôn lấy. Nụ hôn của anh điên cuồng mà kịch liệt khiến cô không thở nối, khó chịu chống cự. Anh mặc kệ hết thảy, bàn tay không an phận luồn ra phía sau kéo dây khoá chiếc váy gọi cảm của cô, anh bắt đầu dời nụ hôn xuống cái cổ trắng nõn nà của cô, cảm giác nơi hạ thân ngày buộc chặt.
- Jackson, anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra... _ Hai tay chống trên ngực anh đẩy mạnh ra.
Nhưng anh không quan tâm đến cô, kéo mạnh chiếc váy rườm rà trên người cô xuống, một thân thể xinh đẹp hiện ra trước mắt, anh chôn đầu vào ngực cô, hít hà mùi hương thơm ngát từ cô. Bao bất mãn khó chịu ban nãy anh đều bộc lộ tại thời khắc này. Không cho cô lên tiếng, anh liền ngẩng đầu hôn lên môi cô. Mọi thứ diễn ra như chớp nhoáng khiến cô không thích ứng kịp, anh đã đem cô lên giường đặt dưới thân mình.
- Jackson? Anh muốn làm gì?
- Tôi muốn em. _ Trút sạch quần áo trên người.
- Nhưng mà tôi không muốn...
Chẳng cần biết cô có muốn hay không, anh điên cuồng như hổ đói mà ăn sạch sẽ cô. Sau khi phát tiết xong, anh đứng dậy đi tắm rửa, còn cô ánh mắt không chút tiêu cự, nằm bất động trên giường, không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết hiện tại hạ thân đau nhức đến tê dại. Lòng cô chẳng còn cảm nhận thấy gì nữa, một tuần qua cứ như một giấc mộng bị đạp đổ tan tành, bao hạnh phúc mà cô kì vọng bất chợt tan theo mây khói.
Jackson tắm xong bước ra, ăn mặc tây trang chỉnh chu. Nhìn cô thất thần trên giường, anh cũng chẳng bận tâm.
- Tôi đi công tác ba ngày, sau khi trở về em không cần phải đến trường nữa, đến A&N làm việc.
Nói xong, anh đóng cửa phòng lại, để một mình cô đối mặt với cả căn phòng trống. Mọi thứ của cô anh đều quản, ngay đến việc đi học giờ đây cũng chỉ còn ba ngày, cô chợt nghĩ liệu có phải mọi thứ xảy đến với cô đều do anh sắp đặt? Tuệ Nhi vẫn nằm đó đến gần trưa mới trở mình bước xuống giường. Cả người mệt mỏi, cô chẳng có tâm trạng ăn gì, nhưng vẫn không thể để Maru với Momo đói theo cùng. Cho hai đứa ăn xong, cả ba cùng ngồi trên sofa xem truyền hình.
---------------------------
Một chiếc áo được khoác lên người cô. Tuệ Nhi giật mình quay lưng lại, vẻ mặt căng thẳng giảm xuống, cô mỉm cười.
- Sao vậy? Thấy anh không vui sao?
Người thanh niên đó đứng bên cạnh cô, nhấp một ngụm rượu. Tuệ Nhi nhìn anh lắc đầu, mắt lại hướng ra xa xăm.
- Em không hỏi sao anh lại ở đây à?
- Em không muốn hỏi nhưng nếu anh thích thì... Tại sao anh lại ở đây?
Thiên Bảo phì cười trước lời nói của cô, chẳng biết Jackson đã ảnh hưởng đến cô bao nhiêu mà lời nói ngày càng giồng thế này. Dù sao cũng do anh bắt đầu trước, phải trả lời thôi.
- Anh với Minh Hạo thay mặt một chi nhánh nhỏ của A&N đến đây tham dự, nhưng Minh Hạo bận việc đột xuất không tham dự... Buồn chán, hay là gặp em ở đây... _ Anh trìu mến nhìn cô.
Buồn chán? Hai chữ chẳng đúng sự thật, xung quanh anh luôn có những cô gái quyền quý, xinh đẹp vây quanh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ngọt ngào có ngọt ngào, muốn chu đáo có chu đáo, bạn bè cũng không thiếu, so với cô tốt hơn rất nhiều, cô không nói buồn chán thì thôi tại sao anh lại nói thế chứ? Tuệ Nhi cười khổ.
- Anh là đang cười nhạo em sao?
- Nào có, em là bạn của anh sao anh lại nhạo em được...
- Nói dối...
Cả hai truyện trò vui vẻ, nhưng có một người không mấy vui vẻ khi nhìn thấy. Jackson vừa buông ly xuống là lập tức đi tìm cô, anh muốn mời cô nhảy điều đầu tiên nên đã không ngần ngại từ chối biết bao người, vậy mà lại được nhìn thấy cô thân thiết nói chuyện còn khiêu vũ cùng Thiên Bảo. Một luồn máu nóng dâng cao, anh cũng không định nghĩa được cảm giác hiện tại có phải là ghen hay không nhưng thực là khó chịu.
-------------------------------
Không nằm ngoài dự đoán, vừa nói cho vợ chồng Doanh Doanh biết việc cô nghỉ học, cả hai liền kịch liệt phản đối, một phen liều sống chết, hai cái mạng hai cái đầu với Jackson chỉ để giữ Tuệ Nhi bên cạnh.
- Thôi được rồi, cho tôi xin đi, vợ chồng hai người sao mà giống nhau đến thế chứ?...
Cũng không phải là cả đời không gặp lại, dù sao cũng chỉ còn có mấy tháng nữa là cô tốt nghiệp rồi, sau khi ra trường cũng phải đi tìm việc làm, cứ xem như cô đi sớm hơn một bước thôi. Tuệ Nhi đã suy nghĩ như thế, dùng cái suy nghĩ đó để khiến bản thân vui lên một chút.
Haizzz... ông chồng chủ tịch của mày cũng biết tận dụng nhân tài quá ha... thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta đi chơi đi...
Vừa buồn phiền một gánh trong lòng là thế nhưng nhắc đến đi chơi Doanh Doanh lại hí ha hí hửng như một đứa trẻ, quay sang hối thúc Văn Nghĩa không kịp trở tay. Nghe tiếng chí choé trong điện thoại, Tuệ Nhi cũng đoán ra được tám chín phần tình trạng của Văn Nghĩa hiện tại, cô phì cười, cúp điện thoại, cô chạy ù lên phòng thay đồ.
Đi theo Tuệ Nhi vô tri vô thức như trở thành thói quen của Maru với Momo, cô đi đâu làm gì hai cái đuôi nhỏ cũng bám sát không rời nửa bước. Lần này cũng không ngoại lệ, Tuệ Nhi ra ngoài chơi cũng phải đưa hai chú chó đáng yêu theo cùng.
Cả ngày hôm đó, cả bọn đi rất nhiều nơi, chơi rất nhiều trò, ăn rất nhiều món, thực sự rất thoải mái. Maru, Momo như được bọc một lớp vỏ mới, không còn siềng xích, không còn nhiệm vụ... trời xui đất khiến còn trúng tiếng sét ái tình với cô chó Alaska xinh đẹp. Hai anh em đấu đá tranh giành khóc liệt cuối cùng lại thành công cóc, hoá ra người ta đã là hoa có chủ. Ăn một chữ hố quá to lại còn bị bà thím Doanh Doanh chọc quê, hai con chó tội nghiệp rầu rỉ vô tội dạ.
Đi đến tận khuya, ai về nhà nấy. Niềm vui còn đọng lại trong lòng khiến Tuệ Nhi chưa cất đi được nụ cười trên môi. Thì một bóng đen thình lình xuất hiện trước mặt khiến cô như đóng băng, Maru với Momo tiến lên trước vào đúng tư thế phòng bị.
- Là người quen, người quen...
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện ra. Thiên Bảo gãi đầu cười xoà. Anh đưa cho cô bộ váy công sở, căn dặn cô vài chuyện.
- Ngày mai anh qua đón em... Còn hai cái đứa này nữa, uổng công anh cho tụi bây ăn giờ quên luôn mùi của anh rồi hả?
Thiên Bảo cốc đầu chúng rồi rời đi. Hai con chó nhìn nhau tủi thân, thật ra chúng không quên anh đâu nhưng có lệnh trên ban xuống, không cho phép bất cứ ai đến gần Tuệ Nhi, cung kính không bằng tuân mệnh mà.
Sáng hôm sau cô thức dậy rất sớm, để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi làm nên ít nhất cô nhìn phải tươm tất một chút. Vệ sinh cá nhân xong, cô mặc bộ váy công sở màu đen đêm qua Thiên Bảo đưa tới, búi tóc lên cao cho gọn gàng, dậm phấn nhẹ một chút vì cô không thích sự loè loẹt. Mọi thứ coi như hoàn tất, cô mở cửa bước ra ngoài. Thiên Bảo đã đậu xe trước cổng chờ cô, anh mở cửa xe cho cô lẫn hai ông hoàng thượng. Maru, Momo ngồi chiễm chệ trên ghế sau, ánh mắt chẳng đùa được đâu.
- Chủ tịch có dặn em lên thẳng phòng cậu ấy... Anh đưa hai đứa này đi giao cho bảo mẫu...
Tuệ Nhi gật đầu, cảm ơn anh, chào tạm biệt Momo với Maru xong cô bước vào. Tuy là chủ tịch phu nhân nhưng chẳng có được chút đặc ân gì, người trong công ty nhìn thấy cô chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi. A&N, một công ty lớn mà sao nhân viên lại cư xử thiếu lịch sự như thế? Tuệ Nhi bước vào thang máy nhấn nút lên tầng cao nhất, lãnh địa của tổng tài ác ma. Đứng trước cửa phòng, đột nhiên cô thấy căng thẳng tột độ, tự trấn an bản thân xong, cô đưa tay lên gõ cửa. Cánh cửa không khoá bất ngờ mở ra, tập hồ sơ trên tay cô rơi xuống, khoé mắt cay đến lạ thường, sống mũi tê buốc, tay chân mềm nhũn... Tuệ Nhi như chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt.