Yêu Và Hận

Chương 14: Chương 14: Liệu anh có vì em mà nổi giận?




Tuệ Nhi nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường để không đánh thức người bên cạnh dậy, cô mặc quần áo vào rồi làm vệ sinh cá nhân. Cô kéo chăn đắp lại cho anh xong mới đi xuống nhà. Vừa nhìn thấy cô, hai con Maru với Momo vui mừng hớn hở, chả trách được, vì hôm qua Jackson đưa chúng về đây vẫn chưa có cho chúng ăn, còn nhốt chúng ở ngoài hành lang suốt đêm, bụng thì đói cồn cào, cả người thì mệt mỏi. Tuệ Nhi hiểu ý, vội xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Đang dở tay, thì 'Ding... Dong', tiếng chuông cửa cứ vang lên đều đều bên tai đến khó chịu. Tuệ Nhi đi ra mở cửa, hai cái đuôi đáng yêu cũng lẽo đẽo theo sau cô.

- Xin hỏi cô muốn tìm ai?

Nhìn thấy Tuệ Nhi, người phụ nữ bên ngoài kia vẻ mặt không khỏi kinh ngạc, cô ả đánh giá Tuệ Nhi từ đầu đến chân, ả cười nửa miệng, đẩy mạnh Tuệ Nhi sang một bên, sải bước vào nhà.

- Thật đúng là hết nói nổi, Jackson thuê người giúp việc chẳng có tí năng lực nào cả, ngay đến bài cơ bản cũng không biết thì làm ăn được gì, khách tới nhà hơn nửa buổi cũng không biết tiếp đón, nếu lần sau cô còn như vậy nữa, tôi sẽ nói anh ấy đuổi việc cô, nghe rõ chưa?

Đầu Tuệ Nhi như bày ong vỡ tổ, cứ vo ve vo ve không hiểu chuyện gì. Nhưng để người lạ tùy tiện đi vào như thế thật cũng chẳng hay, Tuệ Nhi tiến đến nắm tay cô ta kéo nhẹ lại. Bất ngờ bị cô ta hất tay ra rồi sỉ nhục thậm tệ.

- Cái thứ dơ bẩn này, ai cho mày đụng vào người tao hả?... Mày còn dám nhìn, có tin tao móc mắt mày quăng cho chó ăn không?... aisss, cái con khốn này, làm bẩn hết người tao rồi...

Tuệ Nhi cẩn thận nhìn cô gái trước mặt, tuy tính tình không tốt nhưng không thể phủ nhận được bộ dáng xinh đẹp kiều diễm của cô ta, đôi mắt đa tình mị hoặc, cánh mũi mảnh khảnh duyên dáng đến lạ, đôi môi đỏ mọng căng mịn gợi cảm, chưa kể đến thân hình bốc lửa quyến rũ, ba vòng có thể nói là rất chuẩn, cả người toả ra một sức hút không cưỡng lại được. Mọi nét đẹp của cô ta được tôn lên thêm bởi cách ăn mặc hợp thời, nơi cần khuya đều trưng ra hết, nơi cần che thì kín đáo chẳng thấy được gì. Qua bề ngoài, có thể cô ta là một tiểu thư danh gia vọng tộc nhưng đối với Tuệ Nhi, cô ta không xứng với chức vụ này, vì Doanh Doanh tuy cũng là tiểu thư con nhà quyền quý nhưng tốt hơn cô ta gấp trăm lần.

- Xin lỗi cô nhưng tôi không phải là người giúp việc trong nhà, nếu cô muốn tìm anh ấy thì tự cô đi đi, tôi có việc bận, xin phép đi trước.

- Chờ đã, ai cho phép mày đi? _ Cô ta nắm chặt tay Tuệ Nhi lại, cố ý dùng móng tay bấu vào da thịt Tuệ Nhi.

Tuệ Nhi nhăn mặt, cố gỡ tay ả ra nhưng càng gỡ thì ả càng ra sức. Maru, Momo bên cạnh phán xét tình hình, lòng căm phẫn, nhe nanh tiến đến chỗ ả ta. Khác hoàn toàn với dáng vẻ đáng yêu luôn quanh quẩn theo Tuệ Nhi, lúc bấy giờ nhìn chúng như có thể giết người chỉ với một cú vồ. Lông xù cao, môi nhếch lộ ra hàm răng chắc khoẻ, nước dãi chảy sang hai mép, chúng đi xung quanh ả ta như đang tìm sơ hở. Nhìn thấy một màn trước mắt, cô ả có chút run sợ, buông lỏng tay Tuệ Nhi ra. Tiếp tục mắng Tuệ Nhi nhưng ánh mắt thì quan sát hai con thú hung tàn hai bên.

- Tao còn tưởng là ai, hoá ra là con vợ hợp đồng của anh ấy, thứ hạ tiện như mày mà cũng xứng sao?

- Xứng hay không xứng không đến lượt cô quyết định, cho dù là vợ hợp đồng đi chăng nữa, tôi và anh ấy cũng đã ký giấy hôn thú, có đám cưới đàng hoàng, ngược lại là cô, đến tìm chồng người khác là có ý gì? _ Tuệ Nhi ôm lấy cánh tay của mình, thẳng thắn nhìn vào mắt cô ta dõng dạc nói.

Cô ta là con gái rượu của một ông trùm khét tiếng, xuất thân giàu có, từ nhỏ chưa từng biết đói biết khổ là gì, vì quyền thế của ba cô ta quá lớn nên mọi người xung quanh ai cũng phải kính sợ, lúc nào cũng nói toàn lời ngọt ngào với cô ta, ấy vậy mà hôm nay Tuệ Nhi lại nói những lời đó, ả ta tức đến độ như muốn chết đi sống lại. Ả hung hăng tát Tuệ Nhi một cái thật mạnh, in hẳn bàn tay như ma quỷ ấy lên gò má xinh đẹp của cô. Gừ, cả hai con mãnh thú cuối cùng cũng xông vào, chỉ một thoáng nữa thôi trên chiếc cổ xinh đẹp của ả đã in hẳn hàm răng của chúng. Nhưng thật may lại được cứu sống một mạng. Jackson trên lầu đi xuống, quát lớn, nghe được giọng anh chúng thu móng vuốt nanh thép lại, tiến đến đi xung quanh Tuệ Nhi, mắt sắt lạnh nhìn ả ta.

- Anh à~

Giọng điệu đến chảy nước, bị một phen kinh sợ, cô ta thấy anh như vớ được một chiếc phao cứu sinh liền ỏng ẹo chạy đến khoác tay anh.

Nghe cô ta gọi Jackson thân thiết như vậy, không nghĩ cũng biết quan hệ của họ không hề đơn giản. Hơn nữa đối với anh mà nói, Tuệ Nhi chỉ là vợ trên mặt giấy tờ, ngoại trừ nhiệm vụ giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý khi cần thiết thì chẳng còn gì. Liệu anh có vì một món hàng như cô mà tức giận? Điều đó chắc là không thế, Tuệ Nhi cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, có chút khó chịu.

- Anh à~ Cô ta dám chửi em không có gia giáo đó... còn thả chó cắn em nữa... hai con súc vật ấy đúng là đáng chết mà, anh mau giúp em đòi lại công bằng đi mà... nha~ _ Cô ta ghì chặt lấy tay anh, dẹo qua dẹo lại, đắc chí cười thầm.

Tuệ Nhi chửi cô ta không gia giáo khi nào chứ, lại còn dám mắng Maru với Momo là súc vật, nếu cô ta không kiếm chuyện với Tuệ Nhi thì hai đứa đó cũng đâu tấn công cô ta. Chắc lại ngứa đòn muốn thử một cú táp của Maru với Momo đây mà. Tuệ Nhi đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông mượt mà của chúng.

- Không gia giáo? Tuệ Nhi nói sai sao? Người có giáo dục mà hở chút là động tay động chân đánh người, cô giải thích cho tôi nghe xem, tiểu thứ Anna!

Jackson nhấn mạnh từng câu từng chữ đồng thời gạt tay ả ra. Không cam lòng, Anna lại ôm chầm lấy anh, nhưng lần này không ôm tay mà là ôm lấy éo anh, cả bộ ngực đẩy đà trên người anh nhìn rất khó chịu.

- Jackson à! Anh đang nói gì vậy? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh lại vì cô ta mà mắng em sao? Người ta thật sự rất là tổn thương đó...

Nhìn anh không có chút phản ứng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhi, cô ta liền luân động phần hông, càng dán sát vào người anh, đầu dựa vào ngực anh thỏ thẻ.

- Nếu anh không thích em sẽ xin lỗi cô ta, anh đừng giận em mà, được không? Còn nếu anh muốn, em có thể hầu hạ anh ngay bây giờ... _ Tay mơn trớn xương quai xanh của anh.

Jackson cau mày, chụp lấy tay ả hất mạnh ra khiến ả lảo đảo trên đôi giày cao gót - Anna, tôi nghĩ cô phải nên hiểu rõ ba chuyện, thứ nhất tôi không hề có ý định lên giường cùng loại người như cô, thứ hai người mà cô đang sỉ nhục chính là vợ hợp pháp của tôi, xúc phạm cô ấy cũng xem như xúc phạm tôi, thứ ba thứ mà cô gọi là súc vật chính là sủng vật của tôi, đánh chó phải ngó mặt chủ... Nể tình cô là con gái của M, tôi không so đo, mời cô đi giùm cho, chúng tôi còn việc bận.

Jackson phớt lờ Anna, một mạch thẳng tới chỗ Tuệ Nhi, tay xoa xoa trên má đỏ của cô. Anna tức giận dậm chân đùng đùng rồi bỏ đi, ra đến cửa không quên liếc xéo Tuệ Nhi một cái.

- Em có sao không?

Tuệ Nhi kinh ngạc đưa mắt nhìn anh, cô lắc đầu. Thật chẳng ngờ đến việc anh lại vì cô mà đứng ra dạy dỗ người phụ nữ đó một bài học, trong lòng cô vui sướng khôn nguôi, cảm giác uất ức, đau đớn đều tan biến.

- Tôi đi làm đồ ăn đây!

Cô lon ton chạy vào bếp, hai cái đuôi nhỏ lại đi theo cô. Maru, Momo không đơn giản như mọi người nhìn thấy, chỉ là những con chó bình thường, thật ra chúng đã được huấn luyện rất kĩ càng, nhiều lần tham chiến, mang về nhiều chiến công, chúng có thể tấn công người, giết người chỉ trong chớp nhoáng... Nếu lúc nãy anh không xuống kịp có lẽ Anna thật sự đã đi chầu ông bà rồi. Trước nay nếu chưa có lệnh của anh chúng chẳng dám làm càn, vậy mà lại vì Tuệ Nhi nổi trận lôi đình, chắc có lẽ chúng rất thích cô.

Nói là ăn sáng nhưng thực chất đã là giờ cơm trưa, sau khi ăn xong anh đưa cô ra ngoài, bỏ cô lại cho đám người phục trang make-up. Tuệ Nhi không rõ chuyện gì, cô như một cái máy, ai kêu gì làm nấy, ai bảo ngồi đâu cô ngồi đó. Đến 6h30', anh trong bộ vest đen sang trọng ngồi bắt chéo chân dưới đại sảnh.

- Thưa ngài, phu nhân đã chuẩn bị xong.

Anh đứng dậy, điều chỉnh lại trang phục, quay sang phía cô. Có hơi giật mình vì hôm nay cô rất đẹp, kiều diễm, sang trọng, quyến rũ trong chiếc đầm đỏ ôm sát body, rất ra dáng một phu nhân, nhưng anh vẫn giữ được phong thái bình tĩnh tiến đến chìa tay ra trước mặt cô. Tuệ Nhi yên lặng, do dự đặt tay mình vào tay anh, đi ra xe.

- Không cần căng thẳng, tôi chỉ đưa em đi gặp vài đối tác làm ăn thôi. _ Như thường lệ, anh vẫn đang tra cổ phiếu.

Tuệ Nhi gật đầu rồi không ai nói với ai câu nào, cô nhấn nút mở cửa xuống, cô muốn không khí náo nhiệt bên ngoài tràn vào giết chết đi cái sự im lặng ngột ngạt này. Nhưng chẳng khá hơn là bao. Tiếng thắng xe vang lên chói tai, cô khoác tay anh đi vào trong, trong phòng lớn, mọi người dường như tập trung khá đông đủ, toàn là những đại gia có máu mặt, các cổ đông lớn trên toàn Châu Á. Anh đưa cô thẳng bước đến chỗ nhaan vật chính của bữa tiệc hôm nay.

- Xin chào chủ tịch, giới thiệu với ông, đây là vợ tôi. _ Anh bắt tay cúi đầu chào ông ta.

- Ồ! Hoá ra đây là người lọt vào mắt xanh của vị đại nhân cao cao tại thượng của chúng ta đây sao, thật đúng là xinh đẹp. _ Ông ta cười gian nhìn lướt qua cô, thiếu điều muốn rớt tròng mắt _ Giới thiệu với hai vị đây là phu nhân tôi.

Ông ta đưa tay về phía người phụ nữ kiều diễm bên cạnh, bà ta có vẻ khá hóng hách, cúi đầu cho có lệ rồi bắn một tràn tiếng anh thuần thục, mục đích chính là nhắm về phía Tuệ Nhi. Quá xem thường người khác rồi, Tuệ Nhi không những không run sợ cô mạnh dạn đáp trả bà ta. Như tìm được tri kỉ, bà ta hớn hở khoác lấy tay cô, xin phép dắt cô đến những nơi khác. Ai nấy đều nể phục trước sự thông minh và tài hoa của cô, quá hơn có kẻ còn ganh tị. Dù bận nói chuyện với giới làm ăn nhưng anh vẫn luôn để mắt tới cô. Một lúc sau, tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người đều đặt ly xuống, tìm một bạn nhảy bước ra khiêu vũ. Cô thở phào, bước ra ban công đứng, cô rất ghét tham gia các bữa tiệc thế này, cô ghét cái ranh giới mỏng manh giữa sự giàu sang và thấp hèn, nếu cô không thuần thục thì chắc chắn đã chẳng nhận được sự chào đón nồng hậu này đâu mà thay vào đó là những ánh mắt khinh khi, xỉa xối.

Tuệ Nhi đưa mắt nhìn xa xăm, gió đêm thật lạnh lẽo và cô đơn, cô khẽ rùng mình thì bất chợt có một chiếc áo khoác lên người cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.