[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 19: Chương 19: Cô có giỏi chịu đòn không (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Càng đừng nói đến lúc này, hầu hết mọi người vẫn cho rằng đàn ông có địa vị cao hơn phụ nữ, cũng chỉ đánh mấy cái mà thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Lưu Oánh Oánh nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của Nhạc Kỷ Minh, ấn tượng tốt đẹp của cô ấy về vẻ ngoài đẹp trai và mạnh mẽ của người đàn ông này khi họ mới vừa gặp nhau đã giảm mạnh, gia đình cô ấy có điều kiện khá tốt, ba mẹ đều là công nhân viên chức.

Hai anh trai của cô ấy cũng là công nhân viên chức chính thức, từ nhỏ cô ấy đã được gia đình cưng chiều, bản thân cô ấy cũng là giáo viên tiểu học.

Lúc trước khi dì của cô ấy giới thiệu Nhạc Kỷ Minh cho cô ấy, người trong nhà cô nghĩ rằng anh là một quân nhân, tuổi còn trẻ mà đã có thể đi theo quân đội, có thể được coi là tuổi trẻ đầy triển vọng.

Nếu cả hai có thể kết hôn, cô ấy có thể theo đến quân đội, để quân đội phân công công việc, điều đó còn tốt hơn nhiều so với việc gả cho một công nhân.

Khi nhìn thấy Nhạc Kỷ Minh ngoài đời có dáng dấp cao ráo và đẹp trai, trong lòng cô ấy đang thầm vui mừng, không ngờ Nhạc Kỷ Minh vừa mở miệng đã giáng cho cô ấy một đòn nặng nề.

Nhưng Lưu Oánh Oánh vẫn cảm thấy hơi không cam tâm, lại hỏi: “Nhạc đồng chí, anh có chỗ nào không hài lòng với tôi sao?”

Vì thế mới tìm một lý do mà cô ấy không thể chấp nhận được, để cô ấy biết khó mà lùi bước.

Nhạc Kỷ Minh cười, tiếng cười đầy sự ngả ngớn: “Tôi không có rảnh như vậy đâu, dù sao với điều kiện của tôi, tìm được một người phụ nữ để kết hôn cũng rất dễ dàng.”

“Nhưng tôi phải nói trước, kẻo sau khi kết hôn không chịu được ba ngày đã đòi ly hôn, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.”

“Hơn nữa quân hôn là được pháp luật bảo vệ, chỉ cần tôi không gật đầu, thì cả đời này cô đừng nghĩ đến việc ly hôn.”

“Đồng chí Lưu, cô yên tâm, tôi là quán quân trong cuộc thi giao lưu võ thuật trong quân đội, đánh người rất có chừng mực, người khác chắc chắn không thể nhận ra được.”

“A, Nhạc Kỷ Minh, anh thật quá đáng!”

Lưu Oánh Oánh hét lên, nước mắt chảy dài trên mặt, cô ấy nổi giận gầm lên một tiếng rồi quay người chạy đi.

Cho dù những gì Nhạc Kỷ Minh nói là thật hay giả, thì cô ấy đều cảm thấy mình đã bị xúc phạm nặng nề.

Tề Đường ở phía bên kia đang im lặng nghe hết toàn bộ buổi xem mắt ngắn ngủi nhưng sôi nổi, giơ tay lau mặt, học được rồi!

Tề Đường còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt phát ra từ giày da, trong nháy mắt, một đôi chân thon dài thẳng tắp đã đứng ở trước mặt cô.

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, Tề Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vừa lúc chạm phải ánh mắt của người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.