[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều

Chương 20: Chương 20: Cô có giỏi chịu đòn không (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên vai cô, anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Cô đã nghe thấy hết những lời tôi vừa nói, cô có giỏi chịu đòn không?”

Tề Đường hơi giật mình, cô biết từng chữ mà người đàn ông trước mặt nói ra, nhưng gom lại thành một câu thì hình như cô lại không hiểu cho lắm?

Tuy nhiên, theo bản năng, cô trả lời: “Cũng tạm được!”

Hiển nhiên, cô nhìn thấy trong mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nó nhanh chóng biến mất, khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười tinh nghịch: “Nếu đã như vậy thì chúng ta kết hôn đi!”

Nhạc Kỷ Minh cũng không biết bà ngoại mình đang nghĩ gì, trong một buổi trưa mà sắp xếp cho anh hai buổi xem mắt.

Anh năm nay mới hai mươi bốn tuổi, ở trong quân đội cũng được coi là trẻ tuổi, tuy nhiên, bà ngoại lại nói cha mẹ anh hy sinh sớm, công việc của anh cũng nguy hiểm, nên phải sớm có người thừa kế, nếu không bà ấy có chết cũng không nhắm mắt được.

Kể từ khi cha mẹ qua đời, anh lớn lên cùng bà ngoại, nghĩ tới bà ngoại vẫn hay nhắc đến chết, anh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý xem mắt.

Điều khiến anh có chút kinh ngạc là bà ngoại không phải nói nữ đồng chí thứ hai phải ba giờ mới đến công viên sao, sao bây giờ mới một giờ rưỡi mà đã tới rồi?

Nhưng tới thì tới, còn giúp anh đỡ phí công phải nói lại lần nữa.

Điều mà Nhạc Kỷ Minh không ngờ tới là người phụ nữ trước mặt anh trông còn rất trẻ, điều này làm anh khá bất ngờ, hỏng kế hoạch của anh!

Tề Đường vẫn không hiểu lắm người đàn ông trước mặt đang nói cái gì, cô cũng không nhịn, mà hỏi thẳng một cách dứt khoát: “Đầu óc anh có vấn đề không vậy?”

Nhạc Kỷ Minh cau mày nói: “Cô không phải là đồng chí Tề sao?”

Tề Đường cũng cau mày, lục lọi trong trí nhớ của mình một hồi, đúng là nguyên chủ không quen biết với người đàn ông trước mặt này mà!

Tuy nhiên, anh ta biết cô họ Tề!

Cô chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Nhạc Kỷ Minh: “Chúng ta quen nhau sao?”

Nhạc Kỷ Minh lắc đầu: “Không quen, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi là Nhạc Kỷ Minh!”

Tề Đường gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Người phụ nữ vừa rồi nói đến hai lần mà, cô đâu có bị điếc!

Mặc dù trong lòng Nhạc Kỷ Minh vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng bà ngoại đã nói với anh rồi, đồng chí Tề gì đó, tên cụ thể thì anh không nhớ nổi, hôm nay cô ấy sẽ mặc trang phục ca rô mùa xuân.

Bà ngoại hình như còn nói, năm nay cô ấy mười tám hay mười chín, tất cả đều khớp nhau mà!

Vấn đề là, đối phương cũng biết tên của anh, hiển nhiên là tới đây để tìm anh.

Về phần tại sao cô lại đến sớm như vậy, Nhạc Kỷ Minh tự động suy diễn thành đối phương có lẽ muốn lặng lẽ nhìn anh trước một chút, nếu không thích anh thì có thể rời đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.