[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 230: Chương 230: Nghỉ phép, chụp ảnh cưới (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy đây là kiểu đơn giản nhưng đánh người cô rất đẹp, cổ thon dài, làn da trắng sáng dưới ánh nắng, đứng cùng Cố Nguy trong bộ vest là sự kết hợp hoản hảo tựa một hoàng tử và công chúa.

Lúc đầu nhiếp ảnh gia yêu cầu họ tạo dáng, Cố Nguy không được tự nhiên trước ống kính lắm. Nét mặt anh quá lạnh lùng, dù rất đẹp trai nhưng bầu không khí lại thiếu một chút ngọt ngào.

“Anh Nguy, vui lòng cười lên một chút, đây là ảnh cưới, đừng giống như đang chụp cho tạp chí tài chính kinh tế.”

Hạ Thanh đề nghị: “Hay là anh thử chụp nhanh? Chúng tôi không đổi tư thế, mọi người chụp thử xem thế nào?”

Đây là cách chụp hình rất phổ biến ở đời sau, Hạ Thạnh cảm thấy việc tạo dáng chụp ảnh quá khó đối với Cố Nguy, còn không bằng thử chụp nhanh.

“Được rồi, anh thử đi, nếu không được chúng tôi sẽ điều chỉnh.”

Không ngờ sau khi dùng thử hóa ra lại rất tốt, trạng thái của tổng giám đốc Cố bỗng nhiên trở nên tự nhiên.

“Biểu hiện của anh kém lắm à?”

“Không, đẹp trai lắm, em rất thích.”

Cố Nguy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Từ ống kính của nhiếp ảnh gia, phía sau là cảnh hoàng hôn, một cặp đôi trai tài gái sắc đang âu yếm hôn nhau, thời gian dừng lại, đặc biệt rung động lòng người.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng nhấn nút chụp để ghi lại khoảnh khắc cảm xúc chân thật này, đây là một trong những bức ảnh yêu thích của Hạ Thanh.

Chụp ảnh cũng là một công việc rất tốn công sức, chụp một bộ quần áo hơn một tiếng đồng hồ ở bãi biển, sau đó về khách sạn để thay một bộ váy khác, thay đổi cả trang điểm và làm tóc, kiểu trang điểm trên mặt vẫn là do Hạ Thanh tự mình làm, tông trang điểm màu hồng đào, phù hợp với chiếc váy màu xanh nhạt vừa phải.

“Cuối cùng cũng kết thúc, tiến độ vẫn rất hài lòng, ngày mai tôi lại đến chụp thêm một bộ nữa là hoàn hảo.”

Sau khi thay lại quần áo, Hạ Thanh trả lại trang phục cho chuyên gia trang điểm.

“Vất vả quá rồi, cảm ơn bạn cô nhiều, muốn cũng nhau ăn tối không?”

Chuyên gia trang điểm từ chối: “Tôi đã hẹn với Tiểu Chu ra ngoài đi dạo rồi, không thể cùng ăn bữa tối được, ngày mai chúng ta ăn cùng nhau nhé.”

Trên thực tế, bên kia chỉ không muốn trở thành một bóng đèn có công suất lớn, đôi vợ chồng sắp cưới đang yêu nhau, trong lúc quay phim chụp ảnh đối phương hoàn toàn cảm nhận được.

“Được rồi, không làm phiền mọi người nữa, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Hạ Thanh rời đi và trở về phòng của mình, tiếng chuông cửa vang lên, Cố Nguy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen trông đẹp mắt như một bức tranh sơn dầu tĩnh, dưới ánh đèn trong hành lang màu cam cực kỳ ấm áp.

“Cùng đi ăn không?”

“Họ không đi cùng chúng ta, nói muốn ra ngoài đi dạo, nếu không chúng ta cũng thử đi dạo và ăn bên ngoài được không?”

Đồ ăn trong khách sạn rất ngon, nhưng khi đến đây lại muốn cảm nhận được cuộc sống dân dã của địa phương, chẳng hạn như tìm một quán ăn ven đường trong trang phục mát mẻ, hướng ra biển, thổi gió biển, uống bia và ăn hải sản, điều này mới là hạnh phúc thực sự.

Cố Nguy không bao giờ mặc cả yêu cầu của Hạ Thanh, cô nói đi, anh liền cùng cô đi.

Buổi tối không cần đội mũ, Hạ Thanh tết bím tóc xương cá, thay một chiếc váy dài lệch một bên vai, vui vẻ nắm tay Cố Nguy đi ra ngoài.

Không khí bên ngoài nhàn nhạt mát mẻ, gió biển phả vào mặt, Hạ Thanh còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển. Trên bầu trời đen phía xa vẫn còn tia mùa trắng,

chưa tối hoàn toàn nhưng mặt trăng và các vì sao đã hiện lên rất rõ.

“Thật tuyệt vời, thật dễ chịu khi cuộc sống bỗng nhiên chậm lại.”

Cố Nguy nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt hạnh phúc của cô, vì công việc của mình, anh ấy đã đến rất nhiều địa điểm, trong nước hay ngoài nước, phong cảnh của Bắc Đới Hà không đẹp lắm, nhưng vì nụ cười rạng rỡ của cô, Cố Nguy cũng cảm thấy có một cảnh đẹp không nơi nào có được.

“Tương lai anh muốn chúng ta thường xuyên đến đây.”

Hạ Thanh mỉm cười và gật đầu: “Ở đâu cũng được, miễn là nơi đó có anh.”

Nói xong, cô ngước mắt lên cười với anh, vừa đáp lại câu “nụ cười đẹp, đôi mắt đẹp”, Cố Nguy mỉm cười nắm lấy tay cô, bàn tay siết chặt, như không bao giờ muốn buông tay.

Họ tìm thấy một nhà hàng rất bình dân, bên ngoài nhà hàng có bàn ghế, hướng ra biển, mặc dù màn đêm buông xuống, ban ngày không thấy được cảnh sắc nhưng những chiếc đèn lồng lấp lánh vẫn tạo thêm sự thú vị cho buổi tối.

“Chúng ta ngồi đây nhé?”

Ngao, mực, cua biển, tôm, hàu sống, còn gọi thêm thịt cừu xiên.

Sau khi gọi món, Hạ Thanh nhìn những chai bia màu xanh lá cây trên bàn của những người khác, nói với Cố Nguy: “Chúng ta uống thêm một vài cốc bia nữa, em rất thích uống”

Cố Nguy nhìn cô với vẻ mặt buồn cười, có lẽ do anh không ngờ rằng cô sẽ chủ động uống rượu, thường thì họ thường không uống khi đi ăn cùng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.