Đánh giá: 8.5/10 từ 5 lượt
Cô khóc đến nhăn cả mặt lại. Hà Sùng cũng hiểu ra giờ an ủi vô ích, đành phải dọa nạt cô. Vừa hay cậu có thể vừa đấm vừa xoa. “Chu Giai Ý!” Bỗng chốc giọng nói của cậu trở nên nghiêm túc đáng sợ: “Cậu mà còn khóc nữa, ngày mai tự ăn trứng gà.” Chiêu này rất hữu dụng, Chu Giai Ý nín ngay lập tức. “Vậy… còn sữa…” Cô nữa vừa thút thít, hơi thở gấp gáp: “Cậu cũng uống luôn à?” Hà Sùng đáp thẳng thắn và ngắn gọn: “Cậu uống!”.
Ai ngờ đâu hai chữ ấy thốt ra, Chu Giai Ý vừa mới ngừng khóc lại òa lên
tức tưởi: “Mình không muốn uống sữa nữa…” Cuối cùng cô cũng dẫn được mấy người bịt mắt tới. Cánh cửa tủ áo sau khi được kéo ra, cả lũ trẻ đều
hoảng hốt vì vẻ khóc lóc đau thương của Chu Giai Ý. Chỉ có Hà Sùng chui
ra khỏi khe, cười hớn hở với mọi người như bình thường, kéo vạt áo vẫn
còn bị cô nắm trong tay, tức giận mắng: “Đừng có làm nũng mình!”
Đó là một lần hiếm hoi, Hà Sùng không biết làm sao với Chu Giai Ý.
Bình luận truyện