Đánh giá: 7.2/10 từ 79 lượt
Khi cô ở California sinh đứa bé, Phó Cảnh Hành cố gắng trải qua sinh nhật tuổi ba mươi.
Trong tivi, anh đang nâng ly rượu lên, chúc mừng cho tập đoàn thương mại quốc tế của nhà họ Phó lại bước lên một tầng cao mới, cô ở trong một bệnh viện tư nhân nhỏ của California, mồ hôi lạnh đầm đìa, hôn mê bất tỉnh.
Cô tên Nhiếp Chưởng Châu, nên gọi bà Phó một tiếng chị hai, gọi Phó Cánh Hành một tiếng anh rể.
Nhưng đứa bé đang nhắm mắt ngủ say trong lòng cô, nếu lúc này có thể nói chuyện, hẳn là nên, gọi anh một tiếng…
…..
Âm mưu thương mại, ba mất mẹ điên, năm đó, cô con gái nhỏ được yêu thương của nhà họ Nhiếp đang trong thời kỳ trổ hoa, như châu như ngọc, được người khác nâng trong lòng bàn tay, không biết âu sầu bất cứ điều gì.
Ngày hôm đó, người chị cả Minh Dung của nhà họ Nhiếp bị vị hôn phu hủy đi hôn sự, tuyên bố cả đời không lấy chồng, chống đỡ gia đình nhà họ Nhiếp.
Ngày đó cô ngây thơ, cầm hộp trang sức đưa cho chị cả: “Sau này em cũng không mua quần áo trang sức nữa, chị bán những thứ này đi để trả nợ nhé…”
Nhiếp Minh Dung nhìn gương mặt đẹp đẽ nhu mì của cô em gái, bỗng trong lòng dao động.
Đêm đó, con trai trưởng của nhà họ Phó- Phó Cánh Hành tỉnh rượu, bên cạnh giường có thêm một cô gái trẻ...
Ba ngày sau, Phó Cánh Hành đến nhà họ Nhiếp, những món lễ vật đắt đỏ cầu hôn...cô hai Yên Dung của nhà họ Nhiếp không ai biết đến.
Bữa tiệc đính hôn của Phó Cánh Hành, tin đồn vị hôn thê Nhiếp Chưởng Châu có thai ba tháng đột nhiên lại bị phanh phui, chồng chưa cưới của cô, ở trước mặt mọi người tát cho cô một bạt tai đến bật máu mũi, tuyên bố hủy việc kết hôn ngay tại chỗ.
Khi bức tường pháo hoa rực rỡ chúc mừng cho bữa tiệc đính hôn của Phó Cánh Hành và Nhiếp Yên Dung nổi lên, Nhiếp Chưởng Châu mang đứa bé trong bụng, một mình rời khỏi thành phố này.
....
California.
Gia Thụ ba tuổi, có một ngày, đột nhiên cậu bé hỏi cô: “Mẹ, ba ở đâu? người trên tấm ảnh này là ba phải không?”
Bàn tay đang dọn vali của cô đột ngột dừng lại, anh ở trên bức ảnh chỉ có một bên sườn mặt, hốc mắt của cô dần dần ẩm ướt.
Ba năm, nhà họ Nhiếp lại có sóng lớn, cô kiên quyết để Gia Thụ ở lại California, một mình về nước.
Gặp lại, lại ở một nơi xa hoa lộng lẫy, anh tựa vào ghế sô pha, tay áo xoắn lên, giữa làn khói trắng, hơi híp mắt quan sát cô: “Nhiếp Chưởng Châu?”
Trang điểm đậm che đi quầng thâm dưới đáy mắt của cô, lông mi dài rũ xuống, giọng của cô lúng túng: “Tiên sinh, anh nhận nhầm...”
Ngón tay mang theo mùi hương của khói thuốc, thon dài, mạnh mẽ, cằm của cô đột nhiên bị nắm chặt, sau đó, hơi hơi cúi đầu.
“Chúng ta đã từng ngủ chung nhiều lần như vậy, Nhiếp Chưởng Châu, em có biến thành tro, tôi cũng có thể nhận ra em.”
Cuối cùng cô cũng tin, mỗi người, đều không thể trốn khỏi kiếp tình, tỉ như, cô vô cùng yêu anh như thế, cũng không hề trông mong bất cứ điều gì, cũng không hề chờ đợi bất cứ tình yêu nào từ anh, cứ yêu như vậy suốt ba mươi năm.
Nhưng có lẽ cả đời này của cô cũng sẽ không thể biết, kiêu ngạo như Phó Cánh Hành có lẽ cũng sẽ không cần cô biết, đã trải qua nhiều năm như thế, trong tim anh cũng chỉ dừng lại ở một người phụ nữ, anh nâng niu như châu báo trong lòng bàn tay, anh yêu thương đến tận xương là...Nhiếp Chưởng Châu.
Mấy người kia nghe xong đã hoàn toàn đổi sắc mặt: “Anh nói linh tinh cái gì, chúng tôi nói cho anh biết, xem như hôm nay chúng tôi chưa nghe thấy gì. Lý Khiêm, anh điên rồi, không muốn sống thì cũng đừng nghĩ kéo chúng tôi xuống địa ngục...”
Mấy người tản đi, nháy mắt lái xe ra ngoài không còn bóng dáng.
Lý Khiêm lạnh lung cười, xoay người lại trong miệng còn mắng một câu, đang muốn rời đi thì một họng súng đen đang chía vào ấn đường anh ta, hung hăng đấm vào da thịt anh ta, nhất thời Lý Khiêm bị dọa hồn phi phách tán, phù phù quỳ dưới đất.
Gương mặt Phó Cánh Hành lạnh lung vô cùng, nhưng không có biểu tình gì, một tay cầm súng chía vào ấn đường Lý Khiêm, tay kia xách cổ áo anh ta túm lên ấn vào thân cây.
“Phó tiên sinh, Phó……”