Thông tin truyện

Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Tác giả:

Nguồn:

Sưu tầm

Trạng thái:

Đang cập nhật
Đánh giá: 0.0/10 từ 0 lượt
Tên gốc: Từ xưa sa điêu khắc vai ác
Thể loại: Ngọt sủng, thần tiên yêu quái, xuyên thư, HE
Người dịch: Cece

Văn án

Mỗi một tiểu thuyết luôn sẽ có một vai phản diện đặc biệt, mang thân phận, quá khứ đặc biệt, khiến nhân vật này trở nên hắc hoá, căm thù nhân loại, hoặc là điên cuồng, bất bình thường, hành xử cực đoan,

Mà trong tiểu thuyết 《 Thương Sinh Lục 》 cũng có một nhân vật như thế, tên Giang Bạch Nghiên, thuở nhỏ cơ khổ, sau đó vì nhờ có huyết mạch đặc thù nên được Thi phủ ở thành Trường An thu lưu.

Chàng thiếu niên trong sáng với đôi mắt hoa đào ngập nước, nội tâm lại là một kẻ điên cố chấp nham hiểm, định sẵn sẽ dần dần trở nên đen tối trong những khổ đau và tủi nhục.

Thi Đại xuyên vào, trở thành tiểu thư nhà họ Thi, người gây khó dễ trăm bề cho chàng, cuối cùng chết không chỗ chôn.

Bất hạnh thay, nàng vẫn chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết.

Trong phần kịch bản mà Thi Đại đã biết, Giang Bạch Nghiễn chẳng qua là một chàng trai đáng thương ít nói ngại ngùng, hay bị ức hiếp.

Giang Bạch Nghiễn chưa từng gặp ai như Thi Đại.

Sau khi chàng tàn sát tất cả yêu tà.

Thiếu niên nhuốm máu, sát khí đầy người, ánh mắt như ác quỷ Tu La, từng bước đến gần nàng, nở nụ cười xấu xa: “Sợ rồi à?”

Thi Đại: “Tuyệt vời! Ta vỗ tay đến mức xoắn ốc bay lên trời, điên cuồng xoay trò rồi lại đảo quanh mặt trăng ba trăm vòng...Hơn nữa lúc chàng cười hóa ra lại có lúm đồng tiền kìa.”

Giang Bạch Nghiễn: “?”

Sau khi thấy nàng đi chơi hội đèn với nam tử khác.

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, đầu ngón tay quấn tóc nàng, giọng điệu trêu cợt u ám: “Nhà lớn ở ngoại ô phía Tây...Nếu ta giấu nàng vào đó, sẽ không ai phát hiện phải không?”

Thi Đại: “Có bao ăn bao ở không? Ngày nào ta cũng được ngủ nướng hả? À phải rồi, chàng nấu ăn ngon lắm.”

Giang Bạch Nghiễn: “?”

Giang Bạch Nghiễn vốn nên hận nàng, nhưng lúc sắp xa nhau, vành mắt chàng lại ửng đỏ, kéo tay áo nàng: “Đừng không cần ta mà, được...”

Thi Đại: “Được được được, chỉ cần chàng thôi được chưa, chụt.”

Giang Bạch Nghiễn: “?”

Hình như chàng còn chưa đọc hết lời thoại.

Bình luận truyện