Đánh giá: 8.8/10 từ 6 lượt
Bước xuống xe, ánh mắt cô lóe lên 1 tia cười tinh quái, cô bước nhanh về phía quầy tiếp tân. Ánh mắt ngạo nghễ nhìn quanh 1 lượt, giọng nói âm
lãnh như băng vang lên:- Mộ Kình Thiên ở phòng số mấy?- Xin hỏi tiểu thư đây là? Nhân viên tiếp tân thoáng run rẫy bỡi ánh mắt chứa hàn băng của cô.- Vị hôn thê. Lâm Thiên Vũ rít từng chữ qua kẻ răng. Cô căm ghét 3 chữ
này, nếu không phải tình thế ép buộc, có cho vàng cô cũng không dùng đến nó.
Mất trí nhớ vẫn phải xuất giá, không được chậm trễ dù là 1 ngày. – Giọng nói trầm ấm vang lên, Lâm lão gia ra lệnh. Nói xong ông phất tay áo bỏ
đi.Vũ Nhi, hãy cảm thông cho phụ thân của con, chúng ta không muốn gả con
đi xa như vậy đâu, nhưng là nhà chúng ta chịu ơn người ta, hôn ước của
con và Âu Dương thiếu gia đã được định sẳn từ nhỏ, mẫu thân cũng không
cách nào thay đổi giúp con được.
Cái gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là đây, cứ tưởng xuyên qua thoát
được cái hôn ước khốn kiếp kia, ai ngờ lại xuất hiện thêm cái hôn ước
mắc dịch này, lại còn chuẩn bị thành thân nữa chứ.” Lâm Thiên Vũ khóc
không ra nước mắt.
Bình luận truyện