Đánh giá: 9.2/10 từ 22 lượt
*Anh là một thầy giáo trẻ, vui vẻ có chút khó tính, nhưng không chấp trẻ con.
* cô là cô học trò học giỏi và rất được lòng thầy cô, là một cô bé lúc lại quá trẻ con đáng yêu, lúc lại suy nghĩ như người lớn, nhưng cực kì ngang bướng.
- Năm lớp 6, anh dạy cô. Cô ghét anh cay đắng, bày đủ trò để chống lại anh, nhưng anh chỉ mỉm cười, ngầm chọc ghẹo lại cô, chứ không hề chấp tính con nít....
-Năm lớp 7 anh vẫn dạy cô.
- Năm lớp 8 anh chủ nhiệm cô, với cô là một thảm họa... nhưng rồi cô ngày càng cảm mến anh hơn, có lẽ vì sự bao dung của anh. Sau đó cô thường xuyên tâm sự, chia sẻ với anh nhiều hơn, hiểu hơn về anh...
-Năm lớp 9 không được học với anh nữa, cô cảm thấy rất buồn và trống vắng, không còn được ngang bướng, không còn được anh chìu chuộng nữa...
Đêm trước tổng kết bất ngờ anh nhậu say và nhắn tin cho cô nói rằng anh thích cô... cô vui mừng nhưng chỉ còn một ngày cuối cô ở trường.
- Khoảng thời gian sau đó anh không gặp cô, cả hai chỉ nói chuyện trên facebook, cô thương anh, nhiều lần bảo anh quên cô đi, nhưng rồi anh không nỡ... anh không dám nói chuyện với cô nhiều vì sợ ảnh hưởng học tập, cô trách anh, nhớ anh đến phát điên, nhiều đêm nằm nhớ anh, cô chỉ biết khóc...
-Năm cô tròn 16 tuổi lần đầu cô đồng ý gặp anh, anh nhớ cô nhiều lắm, cô cũng vậy.... lần đầu anh được ngồi gần cô, nắm tay cô, để đầu cô tựa vào vai mình, lần đầu được ôm cô và hôn lên môi cô mặc cho cô từ chối...
-Hai năm tiếp đó tổng cộng anh gặp cô được sáu lần trong suốt hai năm... anh nhớ cô đến nỗi chỉ kịp hỏi cô vài câu về việc học thì đã ôm lấy cô, cưỡng hôn cô, đôi lúc không kiềm được cảm xúc anh để cô xuống giường nhưng rồi vẫn chỉ hôn cô....
- Năm 18 tuổi, anh chuẩn bị cho cô một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt, anh lấy nhẫn và cầu hôn cô, cô vui mừng khóc trong hạnh phúc, cô hỏi anh trong sự ngây thơ” mình yêu thật hả thầy?”
“ Từ nay có thể cho anh không làm thầy của em nữa có được không?”
“không, anh làm thầy em, chìu em đến thế, không làm thầy e nữa sẽ không chìu e nữa, không được”
Anh mỉm cười cốc đầu cô” Em ngốc quá anh sẽ chìu em hơn chứ” cô vẫn cứ nũng nịu không chịu gọi anh là anh, có lẽ vì “thầy” đã là từ quá quen thuộc... anh mỉm cười ôm lấy cô. Bế cô lên giường, cô giật mình vùng vẫy.
“Không được”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy nham hiểm, cô không nhìn anh vì sợ mình sẽ chết trong ánh mắt đó, nhưng rồi cũng không tránh được...
“ Anh đã kiềm chế lâu lắm rồi, ngắm em từng ngày lớn lên thật hạnh phúc, nhớ bảy năm trước em còn là một cô bé ngang bướng nhưng rất đáng yêu...giờ đã là một cô thanh nữ xinh đẹp như vậy rồi!”
“thầy, đừng mà”
“ nếu em còn gọi tôi là thầy tôi sẽ phạt em đấy“.....
Bình luận truyện