Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt
Trong biển lửa, Trần Dung không trả lời, nàng chỉ nhìn lang quân không dời
mắt, điên cuồng mà cười to. Nàng ngửa đầu, mở rộng hai tay, tiếng cười
khàn khàn, dường như ca hát lại dường như khóc lớn. Một ngọn lửa liếm
lên thân thể nàng, tiếng cười của nàng mang theo đau đớn càng vang dội
càng điên cuồng.
Thấy thế, lang quân nhíu mày, y hất tay lên,
lạnh lùng quát: “Nếu nàng ta muốn chết, thì cứ thành toàn cho nàng ta
đi.” Nói tới đây, y vung tay áo dài, không chút nào để ý xoay người rời
đi, bỏ mặc nữ nhân dần dần bị lửa cháy cắn nuốt ở lại sau lưng.
Có điều,
hiện tại không phải là ma chướng nữa rồi. Trần Dung cười với mình trong
gương đồng, nàng vươn tay vỗ về mặt mình, khẽ nói: “Trước kia là ngươi
khăng khăng một mực, làm chuyện ngu xuẩn. Nếu ông trời lại ban cho ngươi một cơ hội, vậy ngươi phải là người điều binh khiển tướng trong ván cờ
mới này, Trần Dung, ngươi nói đúng hay không?”
Bình luận truyện